“Anh lĩnh cơm hộp gì cơ?” “Em mạnh quá, nam chính vô dụng như anh còn đất diễn sao, còn không phải đi lĩnh cơm hộp à?” Vũ Vân Hân phì cười. Rõ ràng vừa rồi còn rất buồn và sợ hãi, vừa nghe Mục Lâm Kiên nói vậy lập tức bật cười. Mục Lâm Kiên cúi đầu hôn cô.
Trong mắt anh toàn là hình bóng của cô. Còn về gã đàn ông nằm bẹp dưới sàn kia bị Mục Lâm Kiên không ngần ngại mà giẫm qua người, sau họ là một đám đàn ông ngồi xổm trên sàn, hai tay ôm đầu, không dám manh động lỗ mãng mà không suy nghĩ trước sau.
Bước chân của Mục Lâm Kiên đột nhiên dừng lại, anh bế người phụ nữ trong tay quay người lại nhìn nhóm người trước mặt. “Tên nào đã nhìn em?” Vũ Vân Hân ngơ ngác ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ trên đầu xuống.
Chỉ thấy Mục Lâm Kiên dùng chiếc cằm nhọn chọc chọc vào vầng trán cô: “Ai?”
“Cái gì cơ?” Vũ Vân Hân vẫn còn đang khó hiểu.
Sắc mặt Mục Lâm Kiên trầm xuống, anh không kiên nhẫn cau mày: “Anh hỏi vừa rồi ai đã xem màn kịch của em.” Cái gọi là màn kịch ám chỉ vừa rồi Vũ Vân Hân bày trò tán tỉnh sao? Vũ Vân Hân nhìn đám người đang ngồi xổm trên mặt đất: “Nhiều như vậy, làm sao em biết được.” Lời nói vô ý giống như vô tình giết người… “Moi hết mắt chúng ra.” Lời nói lạnh băng của Mục Lâm Kiên làm người ta hoảng sợ. Vũ Vân Hân không kịp phản ứng đã bị Mục Lâm Kiên bế đi. Phía sau lưng vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết. Moi hết mắt chúng ra! Những lời độc ác như vậy anh không chỉ nói ra được mà còn làm ra được. Hai tay Vũ Vân Hân vốn dĩ đang ôm chặt lấy Mục Lâm Kiên, lặng lẽ buông ra. Cô hoảng sợ. Nhỡ một ngày ngày nào đó làm cho Mục Lâm Kiên không vui, liệu anh có ngũ mã phanh thây cô ra không.
“Ôm chặt anh, nếu không em sẽ tiêu đời!” Giọng điệu u ám truyền đến tai cô. Cô sợ tới mức ngoan ngoãn bám lấy anh: “Em ôm!
Em ôm là được mà…” Cô hối hận rồi, bốn năm trước cô không nên dính vào Mục Lâm Kiên, không nên sinh con cho anh, trước kia càng không nên coi thường anh, dữ dằn với anh. Xong rồi, thật đáng sợ, cảm giác hoang mang như chưa đóng bảo hiểm tai nạn con người vậy.
Mùi của bún ốc bay khắp không gian trong chiếc trực thăng hạng sang. Mục Lâm Kiên thờ ơ ngồi ở vị trí của mình, trước sau trái phải đều vang lên tiếng soàn soạt hút bún không ngừng.
Mùi chua nồng khiến anh nhíu chặt mày khó chịu, vô cùng chán ghét nhìn bát bún trước mặt. Khoảng chừng mười phút trôi qua như vậy, anh dường như không có ý định động đũa. “Ngon quá đi! Khoái nhất là món này!” Mục Lâm Kiên liếc nhìn Há Cảo ăn ngon lành bên cạnh: “Ăn phân cũng vui sao?” Chỉ một câu nói thôi đã khiến cho cả bốn mẹ con họ tụt hết cả cảm xúc, không còn gì để nói mà liếc xéo anh. Đổi lại như trước kia, họ nhất định sẽ đốp lại. Chỉ là bây giờ…
Nghĩ đến những người bị móc mắt đêm qua, cho dù là họ rất muốn cãi lại Mục Lâm Kiên, thì lúc này cũng chỉ có thể dùng ánh mắt, không dám nói gì.
Họ lặng lẽ lấy ra bốn phần đậu phụ thối. Nếu mùi chua của bún ốc cũng đã khiến anh thấy khó chịu, thì mùi đậu thối này… Khoảnh khắc lấy miếng đậu ra, mặt của Mục Lâm Kiên sầm lại.
Bốn quái vật này ở đâu ra vậy. Anh như phát điên lên, tay vặn chặt chiếc cà vạt trên cổ. “Quả nhiên những thứ bốc mùi mới là ngon nhất.” Há Cảo gắp lên một miếng đậu phụ thối đen, ăn đầy miệng, còn tỏ vẻ vô cùng mãn nguyện.
Dù có bày ra bộ dạng ăn ngon đến đâu đi chăng nữa, thì trong mắt của Mục Lâm Kiên nhìn cũng giống như ăn phân thôi. Anh hối hận vô cùng khi để bọn họ tùy ý gọi món, anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng bốn người này lại gọi ra mấy món “vũ khí vi sinh vật này”. “Anh thật sự không ăn thử lấy một miếng sao?”
Vũ Vân Hân nhìn dáng vẻ cao quý của Mục Lâm Kiên, như thể dầu mỡ chạm vào đầu ngón tay thôi anh cũng thấy ghê tởm. “Vậy bố không ăn thì chỉ có thể ôm bụng đói thôi!” Há Cảo ở bên trong bập bẹ nói, trên khuôn miệng nhỏ bóng mỡ còn dính ít rau mùi. “Bố coi thường thứ chúng con ăn phải không?” Màn thầu nhìn không nổi nữa, lập tức đứng dậy.
Mục Lâm Kiên liếc nhìn bát đồ ăn kia: “Ừm.”
Phát ngôn thẳng thừng đến mức khiến người ta không thể tiếp lời. “Được! Vậy thì chúng ta chia ra ăn.” Vũ Vân Hân bưng bát bún trước mặt anh lên. Thì ra hỏi nhiều như vậy không phải là quan tâm anh có đói hay không mà chỉ muốn ăn phần của anh? Mục Lâm Kiên ấn chặt cái bát xuống: “Cấm động.”