*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 667: Các cô quyết định rồi?
“Các cô quyết định rồi?” Vũ Vân Hân cho họn họ suy nghĩ lần cuối cùng.
Nhưng những người này đều không hiểu được, người nào cũng nói rất chắc chắn: “Đúng vậy, quyết định rồi.”
Đối với bọn họ mà nói mình phải tránh làm người chết thay.
Từ lúc Ninh Uy đến Hoàng Hà bây giờ chỉ vỏn vẹn có mấy tháng mà Vũ Vân Hân đã mang đến tai hoạ như vậy cho nhóm năm, thế thì ai còn dám làm cấp dưới của cô nữa.
“Được rồi”
Vũ Vân Hân ký xuống dưới dòng ký tên ở phần cuối một cách dứt khoát.
Đã thông qua đơn xin nghỉ việc.
Vũ Vân Hân nở nụ cười thân thiện, khoan dung rộng lượng mà đứng lên: “Đây đều là chuyện tốt, chúc mừng các cô. Vì các cô đã đến đây nên nhóm năm mới gặt hái được rất nhiều, là trưởng nhóm tiền nhiệm, tôi vô cùng cảm ơn các cô mà mong cho các cô tiền đồ như gấm”
Ba người phụ nữ kinh ngạc nhìn về phía Vũ Vân Hân, không ngờ cô sẽ bình tĩnh và ung dung như vậy.
Đột nhiên trong lòng bọn họ bắt đầu ngứa ngáy, bọn họ tò mò hỏi: “Vậy sau khi cô làm giám đốc và rời khỏi nhóm năm, nhóm năm còn tồn tại nữa không?”
“Chắc chắn rồi, tôi sẽ không rời khỏi nhóm năm. Một mình tôi vừa đảm nhiệm công việc của giám đốc, vừa chống đỡ cả nhóm năm, một mình tôi lấy hạng mục và một mình lấy tất cả thành tích làm việc cũng rất tốt”
Bọn họ làm việc với Vũ Vân Hân cũng được hơn một tháng nên không thể phủ nhận khả năng làm việc của Vũ Vân Vân thật sự rất giỏi.
Mấy ngày cuối cùng cô lại lấy được mấy hạng mục tốt, tiền lương mà bọn họ nhận được trong tháng này chính là số tiền nhiều nhất mà bọn họ có được kể từ khi vào tập đoàn Mục Lâm.
Phải biết rằng đi làm là để kiếm tiền, cấp trên có thể mang đến nhiều lợi nhuận và tiền lương hơn cho bạn chính là cấp trên tốt.
“Được rồi, không có chuyện gì thì các cô ra ngoài đi. Tôi còn có chuyện phải làm.” Vũ Vân Hân không hề có ý giữ lại mà mời bọn họ đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài hành lang, ba người phụ nữ này nhìn về phía Vũ Vân Hân trong phòng làm việc.
“Sao tôi cảm thấy mình vừa ra một quyết định sai lâm vậy nhỉ?”
“Tôi cũng vật.”
“Thật ra Vũ Vân Vân cũng không tồi tệ giống như người ngoài nói.”
Bọn họ nhìn đơn xin nghỉ việc trong tay, bối rối không biết nên thu hồi lại hay không.
Vũ Vân Hân đi từ trong phòng làm việc ra, nhìn thấy ba người bọn họ vẫn ở đây.
Không đợi bọn họ đứng lên và đi đến đây.
Cô đã quả quyết gọi bảo vệ đến: “Tại sao tầng mười ba chúng tôi lại có ba người ở bên ngoài vào đây? Bọn họ đã xin nghỉ việc được ba tiếng rồi, sao còn chưa có ai đến đuổi đi? Tôi không muốn nhìn thấy người ngoài tuỳ tiện ra vào trong tầng mười ba của tôi”
Cô tràn đầy hào hùng khác hoàn toàn với cô của ba tiếng trước.
Ba người phụ nữ ngồi ở nơi đó vốn đang thấy hối hận bỗng nhiên lúng túng, nhận ra mình đã chơi lớn rồi.
“Giám đốc Vân, chúng tôi chỉ vừa mới xin nghỉ việc thôi mà”
Vũ Vân Hân không thèm để ý đến mà lạnh lùng đi lướt qua trước mặt bọn họ, đi thẳng vào trong thang máy.
Đối với Vũ Vân Hân mà nói, người rời đi thì không còn dùng được nữa.
Nhất là những người không hề có sự tin tưởng với mối quan hệ cấp.
trên cấp dưới, cô sẽ không để ý đến.
Rõ ràng bây giờ nhóm năm đã rơi vào khủng khoảng nhân tài, nhưng ba người này không những không có tinh thần tập thể mà còn ầm ï xin nghỉ việc.
Bọn họ chắc chắn nhóm năm sẽ sụp đổ và muốn xem trò cười của nhóm năm.
Hay nói cách khác, những người không cùng hội cùng thuyền trong khoảng thời gian khó khăn nhất thì không cần cầu xin cô cũng thương hại.
việc, vậy thì chỉ cần năm cũng thu được tiền.
“Tôi!” Tất cả mọi người đều giơ tay muốn vào nhóm năm.