*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 666: Sẽ không nhận ra anh đâu
Trong khu nhà ở xa hoa, Há Cảo vội vội vàng vàng chạy vào trong.
Hai đứa trẻ đã ngồi trên ghế sofa từ lâu, nửa nằm nừa dựa trên ghế với dáng vẻ ung dung.
“Doạ chết anh rồi, hình như anh bị Hoàng Hà phát hiện ra rồi” Há Cảo thở hồn hà hổn hển, nói cảnh tượng vừa nãy cho anh em của mình nghe.
“Yên tâm đi, sẽ không nhận ra anh đâu.”
Nhìn bộ dạng an toàn này của Há Cảo.
“Nhưng hình như cô ta có đuổi theo”
“Không có đâu” Màn Thầu mở camera ra, cả con đường không thấy bóng dáng của ai đi theo Há Cảo.
“Anh nghe thấy tiếng cô ta mở cửa, đáng sợ lắm! Người phụ nữ này rất xấu xa, đừng nhìn cô ta đối xử tốt với Búp Bê như vậy chứ thật ra cô ra đến để hãm hại Búp Bê.”
Há Cảo vừa dứt lời, trong màn ảnh vang lên tiếng bước chân xồng xộc.
Nhìn xuyên thấu qua cánh cửa thuỷ tinh trên tầng công ty, thấy một nhóm người vội vội vàng vàng đi đến nhà vệ sinh nữ ở tầng mười ba.
Bên trong có bác sĩ mặc chiếc áo blouse màu trắng và y tá.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ba đứa trẻ nhìn màn hình với vẻ tò mò.
Chỉ thấy hai bác sĩ đó đi khiêng một người từ trong nhà vệ sinh ra.
“Hoàng Hà”
Màn Thầu và Bánh Bao nhìn về phía Há Cảo: “Anh đã làm gì cô ta rồi?”
“Đâu có đâu, anh không làm gì cả, anh chỉ hỏi cô ta một vài câu hỏi mà thôi”
Trong màn hình Hoàng Hà giống như không còn ý thức gì nữa, cô ta nhắm chặt mắt lại và bị người ta mang ra ngoài.
Chuyện này đã làm náo loạn cả công ty.
“Vũ Vân Vân cũng quá đáng thật, vì để lên chức mà không từ thủ đoạn nào, suýt chút nữa là hạu chết cấp dưới của mình”
Những lời thảo luận hoang đường, rõ ràng Vũ Vân Hân không làm chuyện gì cả nhưn lại bị kéo xuống hố một lần nữa.
Vũ Vân Hân buồn bực đứng bên cửa, sau khi nhìn Hoàng Hạ được đưa lên xe cấp cứu một cách an toàn thì mới thở phào một hơi.
Âm thanh phía sau càng ngày càng lớn hơn.
“Bây giờ đã là giám đốc rồi, liệu tổ hạng mục có bị tăng ca mỗi ngày không nhỉ?”
“Tôi cảm giác sẽ đột tử mà chết vậy”
Dường như những người này đều coi cô là người vô hình vậy, càng nói càng quá đáng.
Trong mắt bọn họ Hoàng Hà ngất xỉu là vì làm việc quá sức.
Gần đây thành tính làm việc của nhóm năm phất lên đều là vì có thể để cho Vũ Vân Hân lên làm giám đốc, cho nên đối với bọn họ mà nói tên cầm đầu chính là Vũ Vân Hân.
Người khác thì không nói, ngay cả Vũ Vân Hân cũng không biết mỗi ngày Hoàng Hà đều tăng ca đến gần sáng.
“Mỗi ngày tôi đi làm, khi ở trong tháng máy đều nhìn thấy Hoàng Hà đang làm việc. Làm việc không ngày không đêm, giám đốc Vân thật là vô nhân tính”
Vũ Vân Hân nghe thấy từng câu nói này đều ghi nhớ trong đầu.
Mấy nhân viên ở nhỏm năm nhìn về phía Vũ Vân Hân với vẻ sợ hãi, kiêng kị mà né tránh, thậm chí ngay cả đứng trong thang máy cũng sợ gặp phải cô.
Vũ Vân Hân quay về phòng làm việc, mở máy tính của Hoàng Hà lên.
Trong mục tài liệu đều trống rỗng.
Tăng ca ngày đêm, rốt cuộc tăng ca cái gì?
Từ trước đến nay Hoàng Hà chỉ phụ trách công việc nội bộ trong phòng làm việc, Vũ Vân Hân rất ít khi bảo cô ta ra ngoài nói chuyện với bên hợp tác cùng với mình. Hơn nữa về phương án hạng mục thì ai chịu trách nhiệm người đó viết, Hoàng Hà chỉ ghi vào sổ và báo cáo công việc mà thôi.
“Cộc cộc cộc…”
Có người gõ cửa phòng.
Cô ngước mắt nhìn, đều là những cấp dưới khác của nhóm năm.
“Giám đốc Vân, chúng tôi đến nộp đơn xin nghỉ việc.”
Tổng cộng có ba người.
Vũ Vân Hân nhìn đơn xin nghỉ việc mà bọn họ đưa đến, người nào cũng kiếm cớ là vì việc riêng nhưng Vũ Vân Hân hiểu rất rõ nguyên nhân thật sự.