*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 473: Người nhà đến rồi
Một đám phu nhân cầm ly trà kiểu Pháp trong tay, hóa đá tập thể, không dám tin rằng Mục Lâm Kiên lại thích kiểu phụ nữ thấp kém như thế.
“Đây là dì cả, dì hai, dì ba và dì út của anh!” Mục Lâm Kiên thân mật nói nhỏ vào tai cô.
Cô nàng này đúng là đã khơi lên ngọn lửa trong lòng anh, nhưng đáng tiếc lại không đúng thời điểm.
“Tại sao anh lại không nói trước cho em biết!” “Bởi vì anh thấy em đùa vui vô cùng mà” Vũ Vân Hân tức giận đến mức nghiến răng, đánh một cái thật mạnh vào Mục Lâm Kiên.
“Chào cô! Cô chắc hẳn là Vũ tiểu thư nhỉ!” Dì cả mặc bộ màu ngọc lục bảo hiền hòa cười với cô.
Vũ Vân Hân nhanh chóng đứng dậy từ trong lòng Mục Lâm Kiên, không đợi cô kịp đứng vững đã bị Mục Lâm Kiên tóm ngồi trở lại.
“Vũ tiểu thư, cô đừng căng thẳng! Chúng tôi cũng chỉ đến đây ngồi một chút thôi, dù sao đã nhiều năm rồi không về nước. Lần này quay về là để tham dự lễ mừng thọ của anh rể, cho nên nhân tiện ghé công ty chút thôi.” Bốn người dì trông vẻ ngoài vô cùng hiền lành, không hề giống như kiểu phụ nữ chanh chua.
“Tôi nghe nói cô là bạn gái của Mục Lâm Kiên nhà chúng tôi, cho nên chúng tôi cũng tò mò ghé xem thử” Chỉ là các bà không ngờ rằng lần đầu tiên gặp mặt lại được chiêm ngưỡng hình tượng như thế này.
“Bọn tôi đều là người tương đối cởi mở, cô không cần phải để ý đâu!” Dì út vừa nhìn thấy Vũ Vân Hân có vẻ xấu hổ, nên vội an Mục Lâm Kiên nhà chúng tôi là kẻ độc thân từ khi còn trong bụng mẹ, có rất nhiều việc không hiểu, vừa nãy thấy cô có vẻ rất “quen thuộc”, tôi nghĩ chắc cô hẳn cũng là một “lão tài xế già đời”, đừng nên ghét bỏ thẳng nam Mục Lâm Kiên nhà chúng tôi nhé!” Cô già đời?
Cô… là lão tài xế già đời?
Trong lòng bàn tay Vũ Vân Hân rịn ra một lớp mồ hôi, lúc này cô chỉ muốn tát một cái thật mạnh vào miệng của mình!
“Vậy cháu nên xưng hô với mọi người thế nào đây?” Vũ Vân Hân tự nhiên phóng khoáng hỏi.
“Gọi theo anh là được!” Mục Lâm Kiên lạnh giọng nói.
Mấy vị phu nhân chỉ mỉm cười, gật đầu tán thành: “Cúc áo cài lại ngay ngắn rồi, trông cũng ra dáng lắm” Trong vô thức, nút áo trên cổ áo của cô đã được Mục Lâm Kiên cài lại.
Quần áo không chỉnh tề ban đầu đều được anh chỉnh lại cho ngay ngắn.
Chỉ còn lại mỗi mái tóc dài xõa tung.
Anh không biết buộc tóc thế nào cho nên không dám buộc thử.
“Hai con giống hệt như bọn ta thời còn trẻ” Bốn vị phu nhân đi đến, đánh giá lại Vũ Vân Hân từ đầu đến chân.
Không biết là do có Mục Lâm Kiên bên cạnh nên các bà không dám ra oai hay vì sao, họ nói một câu lại cười một cái, khiến người ta có cảm giác thật thoải mái.
“Nếu không thì chút nữa cùng ăn một bữa cơm nhé?” Dì cả đưa ra ý kiến.
Vũ Vân Hân còn đang ngượng ngùng, sững cả người.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cô còn chưa kịp chuẩn bị trước quà cáp gì cả.
Huống hồ cô cũng chưa nghĩ đến việc ra mắt người lớn với Mục Lâm Kiên nữa.
“Không ăn nữa. Không rảnh!” Mục Lâm Kiên lạnh giọng từ chối.
Bốn vị phu nhân thức thời cười nói: “Đành vậy, Mục Lâm Kiên của chúng ta bận rộn thế mà. Không còn sớm nữa, bọn ta còn định đến trung tâm bách hóa mua sắm nữa, Vũ tiểu thư có muốn đi cùng hay không?” Thế rốt cuộc là có đi hay là không đi đây?
Người lớn đã mời, không đi thì có vẻ như không nể mặt nể mũi lắm, nhưng nếu đi thì lại cảm thấy không thích hợp lắm…
Nụ cười trên mặt cô cứng đờ, cố gắng hao tâm tổn trí suy nghĩ, chân mày hơi cau lại.
Vẻ mặt trộm lo lắng của cô, Mục Lâm Kiên đều thấy hết: “Không đi! Không rảnh” “Dì biết mà, bạn gái không ưu tú thì sao Mục Lâm Kiên của chúng ta lại để ý chứ! Không sao cả, tự mấy dì đi dạo là được rồi!”
Nói xong bốn vị phu nhân cùng nhau rơi khỏi văn phòng.
Sự tôn quý bẩm sinh không sao sánh được, xem như đã quá năm mươi nhưng thần thái vẫn còn đó, sự ưu nhã từ bên trong cũng không phải là thứ mà có thể dùng vật bên ngoài để tô trát lên được, mà đó chính là khí chất và hàm dưỡng mà có.
“Sợ đến thế à?” Mục Lâm Kiên nắm chặt bàn tay đã lạnh của cô.
Lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi lạnh!
“Tại sao muốn dẫn em đi gặp người lớn nhà anh mà anh cũng không nói trước cho em biết một tiếng?” Vũ Vân Hân nổi giận.
Mục Lâm Kiên nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi lại uất ức của cô.
“Không có.” “Vậy em dẫn anh đi gặp người lớn ở nhà em đi” Một lời vô tình lại như đâm một dao vào tim Vũ Vân Hân.
Người lớn nhà cô đã qua đời từ lâu rồi!