*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 472: Làm hỏng đồ dùng làm việc, đợi chút nữa phải phạt nặng
Vũ Vân Hân nhanh chóng rời khỏi vị trí.
Lần này do đứng bật dậy quá nhanh, cái bàn trước mặt cũng bị cô không cẩn thận đụng phải, ngã xuống sàn.
Tất cả mọi người đều giật mình, lúc đầu bởi vì Mục Lâm Kiên đứng bên cạnh nên đã thu hút sự chú ý, hiện tại lại càng thu hút sự chú ý hơn nữa.
Vũ Vân Hân chỉ hận không thể đào một cái lỗ tự chôn sống mình luôn.
Cô lúng túng đỡ cái bàn lên.
“Làm hỏng đồ dùng làm việc, chút nữa phải bị phạt nặng!” Giọng điệu mang theo hàm ý khác, khiến Vũ Vân Hân lạnh cả lưng.
Tại sao cô luôn cảm thấy hôm nay Mục Lâm Kiên hèn hạ kiểu gì thế chứt Cô hối hận chết đi được, sớm biết thế đã không gọi điện thoại cho Lục Tâm, bây giờ lại chự chờ tự chui đầu vào lưới!
Mục Lâm Kiên nhìn dáng vẻ cười trừ của cô, không khỏi nhếch môi, cao ngạo rời khỏi phòng hội thảo.
“Chủ tịch Mục, đẹp trai quá đi thôi! Tôi cũng muốn được chủ tịch Mục kèm một một nữa” “Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!” Sau lưng là một đám fan nhan sắc, cứ ngó nhìn theo ra đến cửa.
Vũ Vân Hân muốn đi tự tử chết phức luôn cho rồi.
Sắc đẹp đều là ma quỷ!
Tên đàn ông này đúng là muốn cướp mạng người ta ngay tại chỗ mà. Vừa rời đi chưa đến một phút, Mục Lâm Kiên chauw thấy Vũ Vân Hân lên văn phòng làm việc của mình, anh nhắn tin ngay cho cô.
Vũ Vân Hân bất đắc dĩ cầm theo quyển sổ kia đi theo.
Ở trên lầu thiếu đi mấy thư ký, cảm giác trông có vẻ trống trải đi không ít.
Những người còn lại thì lại đang bận rộn, hoàn toàn không để ý tới Vũ Vân Hân ở trước mặt.
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Mục Lâm Kiên đã ngồi ở chờ ở phía bên kia, đôi chân dài bắt chéo.
Đôi mắt sâu đang âm thầm dõi theo cô.
Lục Tâm và vệ sĩ ở bên cạnh rất hiểu ý mà rời đi, chỉ để lại cô và Mục Lâm Kiên ở trong phòng.
Trong đầu của anh đang suy nghĩ điều gì, có lẽ Vũ Vân Hân không biết được.
Đều là người trưởng thành cả rồi, đừng nên lề mà lề mề như thế mới phải, dưới lầu còn biết bao nhiêu việc đang chờ.
Vũ Vân Hân kiêu ngạo đi đến trước mặt anh.
Gót giày cao gót nhọn hoắt giãm lên sàn nhà bằng gỗ phát ra âm thanh cộc cộc, tiếng vang trong trẻo, lại thu hút.
Cô cố gắng đi thật nhẹ nhàng uyển chuyển, mỗi bước đi đều mang hơi thở ưu nhã của riêng phụ nữ, dáng người thướt tha, tràn ngập sự quyến rũ.
Thấy ánh mắt Mục Lâm Kiên cứ mãi nhìn chăm chú không chớp mắt vào người mình, Vũ Vân Hân xem thường, liếc mắt với anh, chết t***I Lũ đàn ông trên đời này toàn là cái loại như thế này!
Không phải thích gái đẹp à?
Dù sao thì trong từ điển của Mục Lâm Kiên, cái gọi là trừng phạt cũng không phải là trừng phạt kiat Hàm ý trong giọng điệu của anh ta, Vũ Vân Hân sao mà không hiểu chứ.
Cô đi đến, ngồi trước mặt anh với tư thế hệt như một nữ vương, chân dài giãm lên trên ghế, móng ta được sơn màu trà sữa, bàn tay vuốt dọc lên theo đường cong trên chân của mình.
Kiểu quyến rũ chí mạng này chắc hẳn sẽ khiến tên đàn ông xấu xa này chết đứ đừ.
Vũ Vân Hân bắt buộc phải cong môi cười một cái, dùng đầu ngón tay kéo một thỏi son môi đỏ tươi từ trong túi ra, bôi nhẹ lên vành môi ở ngay trước mặt anh.
Không có một tên đàn ông nào chống đỡ nổi dáng vẻ bôi son mê hoặc của phụ nữ.
Bao gồm cả Mục Lâm Kiên.
Vũ Vân Hân gỡ bỏ buộc tóc của mình ra, cả mái tóc dài gợn sóng xõa tung sau lưng, rối bời nhưng vẫn xinh đẹp, quyến rũ, làn da trắng nõn càng thêm mịn màng.
Gương mặt sắc nét, dù đã ba mươi nhưng chỉ thêm trở nên hút hồn, tựa như búp bê sống. Đôi mắt trong veo, tràn đầu ấn tượng.
Dường như Mục Lâm Kiên đã trở thành vật trong lòng bàn tay cô.
Cơ thể cô vô cùng dẻo dai, mông cong lên, hai tay chống trên bàn.
Năm bò trên bàn làm việc của Mục Lâm Kiên.