*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 301: Tôi sẽ đồng ý với cô
“Tôi sẽ đồng ý với côi” Lời hù dọa này làm cho Hoàng Linh nhất thời không chịu được.
Bởi vì cô ta cũng dựa vào thực lực của chính mình để có thể bước vào công ty, hơn nữa mẹ của cô ta cũng đang bệnh nặng phải nẫm viện nên cần rất nhiều tiền.
Số tiền ba trăm triệu của Vũ Vân Hân thật sự có thể cứu mạng mẹ cô ta.
“Tuyệt Thật là một người phụ nữ thông minh!” Vũ Vân Hân bước tới, đem tiền đưa cho.
cô ta rồi đứng qua một bên nhờ cậu em trai chụp một tấm ảnh đế chứng nhận “Được! Tôi cũng đồng ý với cô!” Ninh Uy bối rối nói.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú đối với người không có ý chí kiê b Vũ Vân Hân rút mười tờ tiền giá trị lớn ra: chỉ có thể cho cô được từng này thôi, không thể nhiều hơn được! Bởi vì cô đã từng có suy nghĩ muốn ngồi lên vị trí của tôi nên tôi sợi”
Lúc này, cô thấy mình không khác gì một con hồ ly tinh, có chút chần chừ bắt đôi tay của Ninh Uy, cô không còn một chút tự tin nào nên đã quát lớn.
“Chê ít? Như vậy chúc mọi người ngày mai gặp được nhiều may mản! Hãy nhớ gửi video lên trên mục Tieba.”
“Không! Tổ trưởng có chuyện muốn nói, vừa rồi là tôi có chút lỗ mãng không hiểu.
chuyện, không nên vì điều đó mà phản bội tổ trưởng, đời này có thể làm việc chung với tổ trưởng thật sự là may mản lớn đối với tôi”
‘Vũ Vân Hân nhếch miệng khinh thường: “Tính cách của cô thật giống với Ninh Phượng”
Con ngươi của Ninh Uy trợn to, cuối cùng con bài đang úp đã bị Vũ Vân Hân lật lên rất rõ ràng.
Ba đứa trẻ cùng nhau xem video, luôn có cảm giác chỗ nào không đó đúng, đặc biệt là Bánh Bao: “Người đẹp này có chút mạo hiểm”
Há Cảo đau lòng: “Thật nhiều tiền, cứ như thế vậy”
“Đây là phòng hờ thôi, vẫn chưa tới lúc nhưng chuẩn bị là vũ khí tốt nhất” Bánh Bao đã nhận thức được về cách làm của Vũ Vân Hân.
“Người đẹp còn dư lại bao nhiêu tiền?”
“Sáu tỷ!” Bánh Bao kiểm tra tài khoản.
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ kia không trả tiền sao?” Há Cảo có chút lo lắng!
“Không”
Ba đứa trẻ ngồi trên ghế sô pha cảm thấy thấy chán nản, luôn lo lắng về số tiền phải bồi thường tiếp theo.
Ba giờ chiều, Vũ Vân Hân đem người đi ra ngoài Lái xe dọc theo đường đi, ba người không ai nói câu nào.
Ngồi phía sau người lái xe, lúc này Hoàng.
Linh và Ninh Uy đang rất sợ hãi Vũ Vân Hân, mặc dù khoảng cách của cô có chút xa nhưng cũng không dám lộn xộn.
“Ting!”
Đột nhiên điện thoại của Ninh Uy vang lên, là Vũ Thư Anh gọi tới.
Cô ta sợ bị chú ý nên đã cất điện thoại đi.
‘Vũ Vân Hân đang lái xe thì thấy có cảm giác không ổn.
Cô biết rất rõ về Vũ Thư Anh, cô ta sẽ gọi cho tới khi nào đối phương trả lời mới thôi Quả nhiên không quá một phút, điện thoại lại lần nữa vang lên “Nghe đi!” Giọng nói lạnh lùng của Vũ Vân Hân: “Nói đi!”
Ninh Uy lập tức lo lắng, do dự, cô ta có cảm giác không quen khi đứng bên phía Vũ ‘Vân Hân, nói như thế nào thì cô ta cũng lớn lên nhờ sự giúp đỡ của Ninh Phượng.
“Cô dám chơi tôi phải không?” Vũ Vân Hân không còn kiên nhãn.
Ninh Uy đành phải ấn nghe và giương giọng nói, nghe được giọng của Vũ Thư Anh từ điện thoại.
“Sao lại thế? Tại sao mấy người lại trên xe của Vũ Vân Hân, mấy người muốn đi đâu? Với lại, tại sao xưởng đồ chơi lại huỷ hợp tác với chúng ta vậy? Không phải hôm qua đã nói chuyện rồi sao? Ngày mai không khiến cho Vũ Vân Hân bồi thường được à?”
Nghe những lời này, Vũ Vân Hân thật sự rất muốn cười, không ngờ Vũ Thư Anh lại bị cô chơi đến chóng mặt như vậy.
Cô lái xe vào một con hẻm nhỏ và ngừng lại, lấy bút với giấy ra: “Vũ Vân Hân nói cô ấy đã xin nghỉ quá nhiều, vì thế mời chúng tôi ăn cơm thay lời xin lỗi, về phần vì chuyện gì mà tự nhiên trưởng xưởng lại huỷ hợp tác, tới lúc này tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào”
Cô bảo Ninh Uy làm theo những lời cô đã viết: “Khó trách vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho trưởng xưởng nhưng ông ta không trả lời, chẳng lẽ là chuyện của chúng ta đã bị người khác biết sao?”
Nghe được lời này, Vũ Thư Anh cũng bình tĩnh lại.