*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 300: Thật sự là một nhân tài
Tất cả máy quay phim và máy thu âm đều là do ba đứa trẻ cung cấp.
Vũ Vân Hân nhìn ba người trước mặt: “Bây giờ tôi muốn nhìn thấy văn kiện huỷ bỏ hợp đồng ngay lập tức, bằng không đêm nay ai cũng đừng mong ra ngoài”
“Nhưng mà tôi thật sự không có tiền. Vốn dĩ tôi định dựa vào sự cứu giúp của tập đoàn Mục Lâm một chút, trì hoãn qua khoảng thời gian này”
Giám đốc xưởng không tình nguyện, đều đã bị đánh thành như vậy rồi mà vẫn không thừa nhận, thật sự là một nhân tài.
“Ông xem Mục Lâm chúng tôi là cái gì?
Ông không tình nguyện sao? Không tình nguyện đánh đến khi tình nguyện cho tôi” Vũ ‘Vân Hân dứt lời, mấy người đàn ông cao to dũng mãnh ở sau lưng đồng thanh: “Rõ!”
Giám đốc xưởng vội vàng cầm bút lên, văn kiện huỷ bỏ hợp đồng Ký tên lăn tay!
“Thả người!” Vũ Vân Hân nhanh lẹ gọn gàng, chuyện đã xong, giám đốc xưởng lập tức có thể rời đi.
Còn hai người phụ nữ trước mặt.
“Ngồi đàng hoàng chút cho tôi!” Vũ Vân hân không định bỏ qua cho bọn họ: “Bà đây không thích cỏ rác bên người, nhất là các người”
Nói xong, vặn xoăn nắm tay.
“Vũ Thư Anh có kế hoạch gì?” Câu hỏi của cô gãi trúng chỗ ngứa, không lệch phát nào.
Hai người phụ nữ sửng sốt một chút, mím mím môi.
“Không nói à? Được thôi, dù sao cái gì tôi cũng không có nhiều, chỉ có nhiều tiền. Có lẽ các người không có thể làm rất nhiều chuyện, tỷ như bỏ các người ở đây làm vợ của mấy anh em trong này chẳng hạn?” Âm thanh âm u giống như ma quỷ tà ác vậy.
“Có còn công lý hay không?” Ninh Uy không thể nhịn được nữa.
“Cô đòi công lý với tôi?”
Vũ Vân Hân thật sự cảm thấy ấu trĩ đến mức buồn cười.
“Bộp bộp!” Cô cao ngạo vỗ tay một cái, hai người đàn ông cường tráng đi tới: “Phù hợp với khẩu vị của hai người không?”
“Mặt mũi hơi xấu, nhưng dáng người không tệ, chịu thiệt một chút cũng được!”
Người đàn ông nói thẳng.
“Nhưng mà tôi không chê-‘ Một người đàn ông khác lộ ra nụ cười xấu xa.
Vũ Vân Hân cười cười: “Dù sao thì nói chuyện với đàn ông một buổi chiều thôi mà cô cũng đã tuỳ tiện đưa tới cửa, hai anh trai chất phác như vậy, biết đâu ngủ một đêm thôi, ngày hôm sau là trở thành chồng cô rồi, cô thấy sao?”
“Vũ Vân Hân cô đừng quá hèn hạ”
“Tôi chính là hèn hạ như vậy”
Cô ngạo nghễ đứng đó, tức giận dùng một †ay túm tóc Ninh Uy: “Tôi đã nói tôi ghét nhất là người khác hãm hại sau lưng tôi, đúng lúc là cô, lại còn muốn đổi tôi đi sao? Chỉ cần Vũ ‘Vân Hân tôi ở Mục Lâm một ngày, cô không phải là đối thủ của tôi.”
Đâm trái cây uy hiếp!
Cho dù không dám, Ninh Uy cũng chỉ có thể nhịn.
“Cô có cái bản lĩnh gì khiến cho tôi tin được cô?” Hoàng Hà cả gan hỏi.
“Chỉ bằng tôi là con gái nhà giàu có với gia sản ba mươi nghìn tỷ!” Vũ Vân Hân khoe khoang thả chìa khoá xe ở trước mặt bọn họ.
Có quyền có thế là thứ khiến người ta tin phục nhất.
‘Vũ Vân Hân quá hiểu cái quy củ đàm phán này, cho nên cô thấy được lợi thì sẽ thu, lấy lại hai chồng tiền mặt vừa rồi lại: “Không đồng ý thì thôi, dù sao tiền cũng có thể xui khiến ma quỷ mà, cùng lắm thì tôi tìm người khác. Dù sao các người cũng dơ dáy bẩn thỉu, sử dụng thì cũng sẽ là sói mắt trắng”
Cô nhấn nút thu âm, giọng nói của bọn họ và Vũ Thư Anh phát ra, giống như lời nguyên bóp lấy trái tim của bọn họ vậy.