Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1082




Chương 1082:

Người nào đó dựa vào đầu giường, nỗ lực lấy lại tỉnh táo, kéo ống tay áo của anh ấy: “Em không muốn ăn cháo”

Bởi vì phát sốt mà trong miệng cô ấy không có chút mùi vị nào, thậm chí còn hơi đắng, muốn ăn một cái gì đó có mùi vị.

Lâm Bạc Thâm xoay người lại, ngồi ở bên cạnh người cô ấy, đôi bàn tay to dài sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của cô ấy, trầm giọng hỏi: “Vậy em muốn ăn cái gì?”

“Em muốn ăn cơm rang thịt xào me chua”

Vừa vặn tủ lạnh trong nhà vẫn còn lại không ít me chua mà lần trước trở về quê anh ấy mang lên.

“Được rồi, anh sẽ làm cho em, em hãy để ý nhiệt kế”

Lâm Bạc Thâm đi vào bếp nấu ăn, năm phút sau lại không yên lòng mà quay trở lại phòng ngủ.

Quả nhiên là cô ấy quên lấy nhiệt kế ra và chỉ nằm ở đấy như một con heo nhỏ.

Lâm Bạc Thâm lấy nhiệt kế từ dưới nách cô ra, nhìn nhiệt độ: “Ba mươi tám độ”



Chưa đến mức phải uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn phải bịt kín cả người lại để đẩy mồ hôi ra.

Lâm Bạc Thâm làm cơm rang thịt xào me chua sau đó rót một cốc nước nóng rồi mang vào trong phòng ngủ.

Phó Mặc Tranh dựa trên đầu giường, chỉ ngón tay nhỏ ý muốn được.


đút ăn.

Lâm Bạc Thâm ngồi ở mép giường, cầm một cái thìa trộn cơm với thịt xào me chua lại với nhau rồi đưa vào miệng cô ấy.

“Thế nào, so với mẹ anh làm thì có ngon không?”

“Ngon giống như nhau luôn á, nhưng anh làm còn có nhiều me chua hơn”

Ngón tay út của cô gái nhỏ chỉ vào trong bát me chua rồi chỉ đạo.

Lâm Bạc Thâm bật cười, nhìn thấy cô ấy ăn ngon như vậy xem ra không còn vấn đề gì rồi.


Một bát to cơm rang với thịt xào me chua nhanh chóng đã nhìn thấy đáy.

Lâm Bạc Thâm đưa cốc nước đến bên miệng cô ấy, Phó Mặc Tranh lại uống thêm nửa cốc nước nóng nữa sau đó thoải mái nằm lại vào.

trong ổ chăn.

Vì để chăm sóc cô ấy nên Lâm Bạc Thâm đã xách máy tính ở trong phòng làm việc ra ngồi bên cạnh cửa sổ làm việc.

Anh ấy cứ một mực trông nom cô ấy, đến tận hơn nửa đêm đưa tay ra sờ trán cô ấy thì thấy không còn nóng nữa mới thu tay lại, tắt máy tính và đi tắm rửa.

Tắm xong, anh ấy vừa mới nằm vào bên trong chăn, vật nhỏ kia lập tức chui tọt vào trong lồng ngực của anh ấy.


Cô ấy đã hết sốt rồi, buổi chiều lại ngủ rất nhiều nên bây giờ tỉnh thần rất tốt, không biết là do sốt đến hồ đồ hay như thế nào mà lại đi hỏi anh về rất nhiều câu hỏi, không hề có giới hạn.

“Bạc Thâm, ngày mai anh mua kẹo dẻo với kẹo hồ lô cho em được không?”

“Mau đi ngủ đi, ngày mai anh sẽ mua cho”


“Bạc Thâm, chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng với nhau chứ?”

Lâm Bạc Thâm nhìn đôi mắt đen nháy của cô ấy, kéo cô ấy vào.

trong lồng ngực, cảm anh ấy nhẹ nhàng áp lên trán cô ấy, thở dài kiên quyết nói: “Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ luôn ở cùng một chỗ với nhau”

“Bạc Thâm, em thật sự không có cảm giác an toàn, chỉ khi nào em dính lấy anh thì em mới cảm thấy an toàn. Nếu sau này em dính anh quá nhiều, anh sẽ không cảm thấy em phiền phức chứ?”

Lâm Bạc Thâm cúi đầu hôn lên mắt cô ấy, nói: “Không hề, em càng dính lấy anh càng tốt.”

Phó Mặc Tranh nhìn trần nhà, ngoan ngoãn nằm xuống, nói: “Chờ mùa xuân đến, anh đưa em đến chùa Linh Duyệt ngắm hoa anh đào.

nhé, có được hay không?”