Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 1081




Chương 1081:

“Bạc Thâm! Anh về từ bao giờ Một tay Lâm Bạc Thâm che ô, một tay ôm lấy lưng của cô ấy, cưng chiều nhìn cô ấy: “Không phải là do người nào đó đáng thương kêu rằng trải qua Giáng Sinh một mình sao, cho nên anh đã chạy về ngay lập tức để ở bên cạnh người nào đó vào Giáng Sinh. Nhưng kết quả là gì chứ, anh thấy người nào đó có đón Giáng Sinh một mình đâu, vẫn còn có rất nhiều bạn nhỏ chơi với em như vậy mà”

Phó Mặc Tranh cười nói: “Làm sao có thể như vậy được chứ, là do anh không có ở nhà nên em với chơi cùng đám trẻ này”

Một đám nhóc ở bên cạnh la ó lên: “Chị à, chị cũng quá trọng sắc khinh bạn rồi đó!”

Phó Mặc Tranh bị nói cho đỏ cả khuôn mặt nhỏ nhăn lên: “…

Lâm Bạc Thâm đón Giáng Sinh ở bên ngoài với Phó Mặc Tranh.

Hai người cùng nhau đi xem phim, ăn lẩu và cùng nhau tắm tuyết dưới bầu trời.

Về đến nhà, Lâm Bạc Thâm không nghĩ đến vật nhỏ này vẫn còn có điều bất ngờ dành cho anh ấy.

Lâm Bạc Thâm nhướng mày, khá hứng thú nhìn cô ấy: “Em muốn đưa cho anh cái gì vậy?”

Người nào đó cầm túi giấy để ở sau lưng, nói: “Anh phải đồng ý với em trước là không được chê, không được cười nhạo em.”



“Đương nhiên, lễ vật em đưa cho anh thì làm sao anh dám cười nhạo em chứ”

Phó Mặc Tranh đưa túi giấy trên tay cho anh ấy.


Lâm Bạc Thâm vừa mở túi giấy ra thì thấy một chiếc khăn len màu be ở bên trong.

Vẻ mặt Phó Mặc Tranh tràn đầy mong đợi nhìn anh ấy, nói: “Đây là chiếc khăn em tự tay đan đấy, em cũng đan nó được hai tháng rồi, tuy rằng rất khó để đan nó đẹp nhưng anh không được chê nó đâu”

Trong lúc cô ấy chơi đàn piano, hai tay của cô ấy rất linh hoạt, nhưng khi bắt đầu đan khăn quàng cổ thì lại trở nên vô cùng vụng về, cô ấy đan sai rất nhiều lần, cứ gỡ ra rồi lại đan lại, đây như một công trình lớn vậy!

Điều quan trọng nhất chính là cô ấy còn phải trốn tránh Lâm Bạc Thâm, không được để cho anh ấy nhìn thấy, cho nan càng khó khăn hơn, có nhiều lúc cô ấy còn lén lút đan khăn quàng trong giờ học.

Lâm Bạc Thâm lấy chiếc khăn quàng cổ từ trong túi giấy ra, ánh mắt trở nên dịu dàng và ấm áp, nói: “Chiếc khăn này là do em tự tay đan cho anh nên em hãy tới đây quàng giúp anh đi.”

Phó Mặc Tranh cầm lấy khăn quàng trong tay anh ấy, nhón hai chân lên, đôi tay nhỏ vẫy vãy anh ấy: “Anh cúi đầu xuống”

Lâm Bạc Thâm hơi cúi xuống để cho cô ấy quàng khăn giúp anh.


Đêm mùa đông lạnh lếo như vậy nhưng trong lòng Lâm Bạc Thâm lại rất ấm áp.

Cho dù sau này còn trải qua bao nhiêu cái Giáng Sinh vui nhộn nữa cũng không thể ấm áp bằng Giáng Sinh năm nay.

Cho dù kỹ năng đan khăn của cô ấy có thật sự rất kém cỏi, kém đến mức trên khăn quàng còn có một lỗ thủng cô ấy quên không đan.

Nhưng Lâm Bạc Thâm vẫn không hề miễn cưỡng mà đeo nó lên, rất quý trọng nâng niu chiếc khăn này, một mực cất giấu nó như báu vật.


Vài ngày sau lễ Giáng Sinh, Phó Mặc Tranh bị bệnh.

Sốt đến mơ mơ màng màng.

Khi Lâm Bạc Thâm vội vã từ công ty luật trở về nhà thì nhìn thấy vật nhỏ kia đang nằm ở mép giường, đầu rũ xuống, tóc dài xõa tung ra và nằm trong bộ đồ ngủ bằng vải bông dọa cho Lâm Bạc Thâm giật mình.

Anh ấy còn tưởng rằng người nào đó bị nghẹt thở đi rồi cơ.

Anh ấy sải bước tới, dò xét hơi thở của cô ấy, vẫn còn thở.


Lâm Bạc Thâm thở phào nhẹ nhõm, bế cô ấy lên, đưa tay sờ lên cái trán hơi nóng của cô.

May mắn thay, cũng không tính là quá nóng.

Cô gái nhỏ uể oải mở mắt ra, mím cái miệng nhỏ nhắn lại, yếu ớt nói: “Bạc Thâm, có phải em sắp chết rồi hay không?”

“Vớ vẩn. Chẳng qua chỉ là sốt nhẹ thôi, anh đi lấy nhiệt kế”

Lâm Bạc Thâm nhét nhiệt kế vào dưới nách cô ấy, căn dặn: “Kẹp.

thật cẩn thận trong vòng khoảng năm phút, đừng để nó rơi ra, anh đi nấu cháo cho em”