Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1814






Chương 1814

Chuyện của cô ta thì Hy Mộng Lan đã biết từ lâu cho nên vẫn luôn bí mật theo dõi cô ta.

Người phụ nữ này có thể khiến cho cô ta đạt được mục đích riêng của mình.

Tất cả kẻ thù của Hy Nguyệt đều có thể trở thành đồng minh của cô ta.

Tôn Yến Tư thương lượng với Hy Mộng Lan muốn tăng giá.

Sau khi lấy được ba mươi tỷ, cô ta sẽ giao lại cửa hàng cho bố mẹ và anh trai, một mình trốn sang nước ngoài nhập cư để tránh đêm dài lắm mộng.

“Chúng ta có thể bán bí mật của Hy Nguyệt cho người có thể mua được, nhưng ba mươi tỷ là không đủ. Chúng ta cần phải lấy được sáu mươi tỷ cơ. Dù sao đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng cơ mà. Nếu Hy Nguyệt biết chúng ta làm điều đó thì cô ta nhất định sẽ giết chúng ta.”

Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh: “Được thôi, miễn là bí mật của các người phải xứng đáng với cái giá sáu mươi tỷ.”

Tôn Yến Tư và Hy Mộng Lan quay sang liếc mắt nhau, nói: “Trước khi kết hôn với Lục Lãnh Phong, Hy Nguyệt đã bị làm nhục rồi.”

“Hả?” Đôi mắt của Mộ Dung Cẩm Lý hơi sáng lên, dường như chuyện này đã khơi dậy cho cô ta một mối quan tâm rất lớn. Nếu chuyện này là thật, Hy Nguyệt sẽ rất thảm thương cho coi.

Tôn Yến Tư kể tiếp: “Tối hôm đó, Hy Nguyệt đến khách sạn để giao đồ ăn nhưng bị khách cưỡng bức kéo vào phòng và nhốt suốt năm tiếng đồng hồ mới chịu thả ra. Lúc đi ra, đầu tóc cô ta bù xù, sợ là cô ta đã bị hại rất thảm, đến cả chân đi cũng không đứng vững, cứ bám chặt vào tường rồi loạng choạng bước từng bước ra lối vào thang máy.”

Mộ Dung Cẩm Lý mỉm cười: “Không ngờ Hy Nguyệt lại có quá khứ đen tối như vậy, nhưng làm sao mà cô lại biết được?”

“Tối hôm đó tôi là người nhận order. Sau khi cô ta đi, tôi mới biết mình đi nhầm số phòng nên chạy theo đuổi cô ta. Lúc tôi đang đứng ở hành lang thì tận mắt nhìn thấy cô ta bị kéo vào.” Tôn Yến Tư dừng lại, nuốt nước bọt ừng ực.

“Lúc đó tôi rất sợ và không biết phải làm sao? Cô ta hình đang ở trong một căn phòng hạng tổng thống. Những người trong đó chắc là giàu có và quyền lực. Nếu tôi gọi cảnh sát thì rất có thể người đó sẽ tìm tôi tính sổ. Cho nên tôi chỉ có thể trốn trong hành lang chờ đợi mà thôi. Hy Nguyệt đã không ra ngoài suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi thực sự lo lắng rằng người đó sẽ giết cô ta mất. Sau đó tôi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy đã là ba tiếng trôi qua rồi. Sau đó tôi ở bên ngoài thì nghe thấy tiếng cửa mở cót két. Khi nghe thấy tiếng động, tôi ngó ra xem thì thấy Hy Nguyệt chật vật bước ra khỏi đó, chân đi khập khiễng, trông rất thê thảm. Ai bảo cô ta lại có gương mặt xinh đẹp như vậy chứ.”

Mộ Dung Cẩm Lý cười lạnh, nên giết chết cô ta thì mới phải, để cho cô ta không thể nào có cơ hội thông đồng với Hứa Nhã Thanh nữa.

“Cô chỉ nói suông bằng miệng không có căn cứ gì hết, cô có chứng cứ gì không?”

“Có, lúc cô ta đi ra, tôi đã lén quay video lại. Tôi từng nghĩ rằng dẫu gì cô ta cũng từng là bạn cùng lớp với mình, nếu như cô ta muốn báo cảnh sát chuyện này thì cái video tôi quay được có thể làm bằng chứng cho cô ta.”

Tôn Yến Tư thuật lại.

“Người đàn ông kia có bị quay lại không?”

Mộ Dung Cẩm Lý nhếch mày.

“Không có. Người đàn ông kia vào trong rồi thì không thấy đi ra nữa, chẳng qua tôi có thấy lúc gã đứng ở cửa. Là một lão già vừa béo ị vừa xấu xí.”

Miệng Tôn Yến Tư mở rồi lại đóng, mấy câu này đều là Hy Mộng Lan bảo cô ta nói y lại cả.

Mộ Dung Cẩm Lý mắt nhìn cô ta hoăm hoắm:

“Đưa video cho tôi, rồi sau đó tôi sẽ đưa tiền cho mấy người.”