Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1734






Chương 1734

Lúc Hy Nguyệt trở về, Lục Lãnh Phong cũng vừa hay trở về.

“Em đến thăm bà à?” Anh nói với giọng thản nhiên, như thể hỏi một cách tùy tiện.

Hy Nguyệt thở dài: “Bệnh của bà càng ngày càng nghiêm trọng. Hôm nay nhớ nhớ quên quên, thậm chí còn muốn gọi bố mẹ đã mất của Tần Như Thông. Bà Thời thật đáng thương, chịu đựng nỗi đau mất con, giờ đây kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Người bình thường chẳng mấy ai chịu được nỗi đau như vậy”.

Lục Lãnh Phong ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo cô vào lòng: “Nếu em vẫn còn ngang bướng với anh như vậy, khiến anh tức chết. vậy em sẽ phải chịu cảnh vợ viễn biệt chồng đấy.”

Cô suýt nôn vài lít máu, không nói nên lời, lấy nắm đấm đấm thẳng vào người anh.

“Ma Vương Tu La như anh không sợ trời không sợ đất, đến Diêm Vương cũng không dám nhận, anh ít nhất cũng phải sống được cả trăm tuổi.”

Anh vỗ trán cô: “Cái thứ vô tâm như em ấy, sống lâu như vậy thể nào cũng sẽ giống em cho mà xem.”

Cô tức giận nhìn anh một cái: “Anh mới vô tâm ấy, chỉ dựa vào hai quả thận để xem xét vấn đề.”

“Thận của anh toàn tâm toàn ý vì em phục vụ.” Đôi môi mỏng của anh mở ra một nụ cười tà ác.

Đầu óc Cô quay mòng, trước mắt như thể có đàn quạ đen vừa bay qua: “Em còn lâu mới thèm anh phục vụ. đi mà tìm người yêu cũ của anh ấy.”

Anh lắc đầu thở dài: “Người yêu cũ, hiện tại, tương lai đều bị em mua chuộc rồi. Làm gì có ai khác?”

Anh lắc lắc đầu rồi nói.

Kỳ cục!

Hy Nguyệt cong miệng, lấy một quả cam xanh trong đĩa hoa quả, bóc ra định đưa lên miệng, nhưng lại bị Lục Lãnh Phong giật lấy: “Chua lắm, đừng ăn.”

Anh biết cô sợ nhất là chua.

“Vậy thì anh ăn đi.” Cô cười ranh mãnh, giật lấy quả cam nhét vào miệng anh.

Lục Lãnh Phong cũng không thích ăn chua, nhíu mày, miễn cưỡng nuốt xuống miếng cam: “Anh sắp ăn hết miếng cam rồi, có phải em cũng sẽ hết giận không?”

“Em tức giận chỗ nào? Em có biểu hiện nào thể hiện đang tức giận ư?” Cô nhăn mũi, cầm lấy quả cam còn lại, bóc một múi, cho vào miệng.

Lục Lãnh Phong trong nháy mắt biết cô vẫn chưa bình tĩnh, nếu không sẽ không ăn cam chua để ngược đãi bản thân.

Cô nhai vài lần thấy có vị chua chua ngọt ngọt, đặc biệt rất hợp khẩu vị liền ăn hết số cam còn lại.

Lục Lãnh Phong ôm trán, căng thẳng.

Người phụ nữ ngốc này tức giận không hề ít, nếu không sẽ không ăn nguyên cả quả cam như vậy.

Anh rót một cốc nước đưa cho cô nói: “Súc miệng đi.”

Cô lấy nước, nhấp một ngụm, lấy một quả cam khác ra bóc vỏ.

Lục Lãnh Phong suýt hộc máu: “Đồ ngốc này, nếu em vẫn còn giận em đánh anh là được. Đừng ăn thứ quỷ quái này, hỏng hết răng lợi.”

Cô nghẹn ngào nói: “Quả cam này không chua, lại còn ngon ngọt, dạo em ăn gì cũng không cảm thấy hợp khẩu vị, vừa hay thật ngon.”

Nghe cô nói, Lục Lãnh Phong không những không thoải mái, mà còn trở nên căng thẳng hơn.

Trong trí nhớ của anh, đồ ngốc này chỉ thích ăn chua trong thời kỳ đặc biệt, mang thai.

Trong lòng anh nhanh chóng tính toán kỳ kinh của cô.

Trời ạ, không tính thì không để ý, tính rồi thì lại càng căng thẳng, kỳ kinh của cô đã quá mất mười ngày rồi.