Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1733






Chương 1733

Tần Như Thông ôm bà áy: “Bà nội, bên kia chắc là gọi nhầm điện thoại rồi. Ở Trung Đông không có chiến tranh. Bố mẹ đều không sao. Buổi sáng chúng con vẫn nói chuyện điện thoại.”

“Như Thông, con đang nói dối bà đúng không? Bố mẹ con có phải đã xảy ra chuyện rồi? Con cố tình che giấu không cho bà biết.” Cả người bà nội run lên vì kích động, sắc mặt tái nhợt.

“Bà nội.” Hy Nguyệt bắt tay: “Như Thông không có nói dối bà, bọn họ vẫn rất tốt, bọn họ ở Dubai, có hòa bình, không có chiến tranh.”

“Không, bà phải gọi điện thoại. Nghe được giọng của chúng nó bà mới yên tâm.” Bà nội nhấc điện thoại lên bấm phím một cách bừa bãi.

Tần Như Thông cầm lấy điện thoại nói: “Bà nội, Trung Đông đã là đêm rồi. Ba mẹ đều ngủ rồi. Sáng mai con kêu bọn họ gọi điện thoại cho bà, được không?”

Cuối cùng bà nội không náo loạn nữa, bà ấy ngồi trên ghế sô pha và nói: “Ngày mai nhất định phải bảo chúng gọi cho bà.”

“Được rồi, nhất định sẽ gọi.” Như Thông rót cho bà ấy một ly nước, giọng điệu giống như đang dỗ dành một đứa trẻ đang ồn ào.

Trí nhớ hiện tại của bà ấy rất hỗn loạn, chỉ cần chuyển hướng chú ý và làm cho bà ấy suy nghĩ về những thứ khác, bà ấy sẽ quên nó đi.

“Bà ơi, gần đây Tiểu Quân chụp rất nhiều ảnh. Bà có muốn xem một chút không?”

“Tiểu Quân, Tiểu Quân là ai?” Bà nội ngơ ngác nhìn cô, giống như đã quên mất chắt trai của mình.

Tần Như Thông khẽ mỉm cười: “Bà nội, Tiểu Quân là con của cháu và Hy Nguyệt, là chắt của bà.”

Bà nội sửng sốt, sau đó liền vỗ vào lưng anh, rất tức giận: “Như Thông, cháu và Hy Nguyệt chỉ mới học cấp ba, sao lại có con? Bà nội không phải đã nói với cháu là đàn ông phải có trách nhiệm sao, cháu phải đợi Hy Nguyệt mười tám tuổi mới được, cháu như thế nào liền không kiềm chế được bản thân vậy hả?” Tần Như Thông lúng túng gãi gãi đầu, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.

Đến lúc đó Hy Nguyệt mới hiểu tại sao Như Thông bao nhiêu năm bên cạnh cô nhưng chưa từng chạm vào cô, hóa ra là do bà nội quản thúc rất nghiêm ngặt.

“Bà nội, cháu và Như Thông đã tốt nghiệp đại học từ lâu, bắt đầu đi làm rồi.”

Bà nội không đáp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bà ấy đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô.

Một lúc lâu sau, bà ấy như là ở trong mơ mới tỉnh, từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Cháu trai Tiểu Quân yêu quý của bà đến giờ tan học rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường. Thật không biết ở trường học có thích ứng được không?”

Hy Nguyệt và Tần Như Thông nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, ký ức của bà nội cuối cùng cũng trở về.

“Bà ơi, Tiểu Quân học rất giỏi, cháu cho bà xem ảnh của thằng bé.”

“Được.” Bà nội lại ngồi trở lại, hướng ánh mắt vào điện thoại di động của cô.

“Tiểu Quân thật giống Như Thông, giống hệt lúc nó còn nhỏ.”

Nhìn cháu chắt, bà ấy cười đến nỗi hai mắt nheo lại thành vầng trăng khuyết.

Tần Như Thông nhìn bà nội, hy vọng bà nội sẽ luôn như vậy, sống trong khoảng thời gian hạnh phúc được anh ta cẩn thận bồi đắp, quên đi quá khứ, chỉ nhớ hiện tại.