Vô Ưu Kiếm

Chương 23




Diêu Yến Huy càng nghĩ càng căm hận, định tung mình đuổi theo, nhưng lại nghĩ :







- “Nếu hôm nay mình lấy mạng lão ta, tuy báo được thù nhưng quá dễ dãi, loại người như lão phải từ từ hành hạ thì mới hả dạ, ngày mai hẵng giáng cho lão một đòn, hành hạ tinh thần lão trước đã!”







Chàng bỗng quyết định kể từ nay mỗi kẻ thù đều phải hành hạ tinh thần trước, rồi sau mới hạ thủ giết đi.







Thế là, chàng lại dừng bước, lớn tiếng nói :







- Ngày mai mà không đến, kẻ ấy là quân chó má.







Hàn Băng Ác Long đã phóng đi xa mấy trượng, nghe vậy cười sắc lạnh nói :







- Tiểu từ ngươi muốn chết, đâu có gì là khó.







Diêu Yến Huy buông tiếng cười khẩy, quay người theo đường cũ theo hướng cũ trở về, khi gần đến chỗ thiếu nữ áo đen với Hoài Nam song xú giao chiến, chàng giật mình kinh hãi, vội gia tăng khinh công, hai lượt tung mình đã đến nơi, nhác thấy thiếu nữ áo đen đang bị Hoài Nam song xú liên thủ đánh văng bay đi mấy thước, trường kiếm rơi khỏi tay, ngã xuống ngất xỉu.







Và Nhị Xú Đặng Tu Hà đang tung mình lao đến, giơ chưởng toan hạ sát thiếu nữ áo đen.







Diêu Yến Huy vội quát to :







- Ác tăc, ngươi dám!







Đồng thời nhanh như chớp lao đến, hữu chưởng tung ra một luồng tiềm lực, bổ thẳng vào Nhị Xú Đặng Tu Hà.







Nhị Xú Đặng Tu Hà vừa định hạ thủ lấy mạng thiếu nữ áo đen, bỗng nghe tiếng quát, rồi thì một luồng tiềm lực ập đến, y giật mình kinh hãi, chưa kịp phản ứng, người đã bị đánh văng bay xa hơn trượng, ngã ngồi trên đất.







Đại Xú Trương Tại Nam thấy huynh đệ trúng chưởng, vội lao tới quát :







- Giở trò ám toán, kể được là hảo hớn gì chứ?







Diêu Yến Huy đứng trước thiếu nữ áo đen, cười khẩy nói :







- Thừa lúc người bất tỉnh toan hạ sát thủ thì được là hảo hớn gì nào?







Hoài Nam song xú đỏ mặt, Đại Xú Trương Tại Nam quát :







- Chớ khua môi múa mép, nợ giữa chúng ta cũng có thể tính rồi!







Dứt lời, liền một chưởng bổ ra.







Diêu Yến Huy cười khẩy :







- Bổn nhân đã nói là không để cho lão sống rồi, xem chưởng.







Đồng thời tiện tay vung chưởng đóng tiếp, chỉ nghe “bùng” một tiếng. Trương Tại Nam văng bay ra xa mấy trượng, tâm mạch đứt đoạn, chết ngay tại chỗ.







Nhị Xú Đặng Tu Hà đứng bật dậy, thấy vậy thét lên một tiếng, tung mình lao đến, thấy huynh đệ đã chết, kêu lên một tiếng thảm thiết, lao đến trước mặt Diêu Yến Huy, giận dữ quát :







- Ngươi dám sát hại đại ca lão phu, lão phu thí mạng với ngươi.







Đồng thời hai tay vung động, song chưởng toàn lực công ra.







Diêu Yến Huy lách người tránh khỏi, bồng thiếu nữ áo đen lên, lạnh lùng nói :







- Niệm tình đại ca lão đã chết, tha chết cho lão một phen.







Rồi thi tung mình lên cao mấy trượng, lộn người trên không, lướt đi như một cánh hạc trắng.







Đặng Tu Hà đưa mắt nhìn theo, căm hận nói :







- Tiểu cẩu chớ có đắc ý, nhị gia sớm muộn cũng sẽ báo mối thâm thù hôm nay.







Diêu Yến Huy bồng thiếu nữ áo đen về đến khách điếm, đặt nàng lên giường mình, thò tay vào lòng lấy ra một chiếc lọ ngọc, mở nắp trút ra một hoàn thuốc, bỏ vào miệng thiếu nữ, đặt tay lên cổ tay phải nàng, vận công truyền sang, định dùng chân khí của mình đả thông huyết mạch toàn thân cho thiếu nữ.







Nhưng một hồi lâu sau, thiếu nữ vẫn mê man bất tỉnh, không hề có triệu chứng thuyên giảm.







Chàng hết sức lấy làm lạ, ngưng tay đứng lên, đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm :







- Lạ thật, rõ ràng huyết khí nàng ta đã thông, sao còn chưa thấy hồi tỉnh... Chả lẽ nàng ta đã ngủ rồi sao?







Chàng trở lại bên giường, cúi xuống khẽ gọi :







- Cô nương... cô nương hãy tỉnh lại.







Nhưng không hề có phản ứng gì, bèn lay vai nàng và gọi :







- Cô nương...







Nhưng cũng vậy, thiếu nữ vẫn nhắm mắt nằm yên.







Diêu Yến Huy đứng thằng lên, ngồi xuống bên thiếu nữ, lại lẩm bẩm :







- Đây là thương thế quái quỷ gì mà huyết khí toàn thây nàng bình hoà, không hề nghịch đảo, sao lại còn hôn mê thế nhỉ?







Trong khi ấy, thiếu nữ bỗng hé mở mắt, hai má ửng đỏ, nhưng liền tan biến, trở lại trạng thái mê man bất tỉnh như trước.







Diêu Yến Huy bỗng cắn răng nói :







- Sự cấp tùng quyền, mình đành phải mạo muội thôi.







Đoạn thò tay vào lòng lấy ra một hoàn thuốc, bỏ vào miệng ngậm, trèo lên giường, nằm mọp xuống bên phải thiếu nữ, lưỡng lự một hồi, bỗng nhiên mở khăn che mặt, cúi xuống kề môi lên miệng thiếu nữ, đưa hoàn thuốc trong miệng sang, rồi lại vận truyền chân khí, nhắm mắt lại, tay phải đặt lên ngực thiếu nữ.







Diêu Yến Huy bởi mặt đã bị huỷ, lòng ham muốn đối với dị tính đã tê liệt, tuy đã đặt tay lên nhũ hoa của thiếu nữ, nhưng lòng hoàn toàn tĩnh lặng. Chàng từ từ cởi mở khuy áo nàng. thò tay vào, đặt lên huyệt đản trung trên ngực, cảm thấy hết sức mềm mượt, lòng bất giác thoáng xao động, vội thu khí liệm thần, vận nội lức truyền sang.







Diêu Yến Huy đang nhắm mắt dùng chân khí điều thương cho thiếu nữ, nàng bỗng hé mở mắt, mặt hoa đỏ bừng, với ánh mắt buồn vui lẫn lộn tình tứ nhìn Diêu Yến Huy.







Bỗng, nàng cảm thấy một bàn tay đặt lên ngực và thò vào trong, bất giác rúng động toàn thân, mặt càng đỏ hơn, vội nhắm mắt lại.







Chỉ cảm thấy một luồng sức nóng từ nơi ngực chảy xuống nửa thân dưới, đồng thời một luồng sức lạnh nơi miệng chảy khắp nửa thân trên, rồi bỗng gặp nhau tại huyệt khí hải, xung đột nhau tại đó, bỗng cảm thấy huyết khí chảy ngược, hết sức đau khổ, bất giác khẽ rên lêu.







Bỗng, Diêu Yến Huy ngẩng lên nói :







- Hãy mau vận công phối hợp, tại hạ giúp cô nương đả thông hai mạch Nhâm, Đốc.









Rồi lại cúi xuống hôn lên môi thiếu nữ, tiếp tục vận chân khí truyền sang.







Thiếu nữ nghe vậy vội ngưng thần vận công điều tức, quả nhiên chân khí của nàng đã hòa hợp với hai luồng sức nóng lạnh, trở thành một luồng sức mạnh xông lên trên, qua Trung Đình, Tử Cung, Toàn Cơ, Bách Hội, Mệnh Môn, rồi đến Khí Hải...







Chỉ cảm thấy toàn thân hết sức thoải mái, biết công lực của mình đã gia tăng hơn trước nhiều lần, lòng mừng khôn xiết.







Như quá vui mừng quên mất thực tại, nàng dang hai tay ra, ôm chặt lấy Diêu Yến Huy.







Diêu Yến Huy chẳng ngờ thiếu nữ lại như vậy, bất giác sững sờ, nhất thời không biết làm sao cho phải.







Thiếu nữ ôm chàng một hồi, như cũng nghĩ đến mình là thân gái không nên như vậy, vội quay người đi, lúng búng nói :







- Đa tạ... huynh... đài... đã cứu giúp...







Diêu Yến Huy kéo lại khăn che mặt, cười nói :







- Hoạn nạn trợ giúp nhau, đó là bổn phận của người sống trên đời, hà tất cảm tạ. Có điều tại hạ đã mạo phạm ngọc thể của cô nương, mong hãy lượng thứ cho.







Thiếu nữ nghe hai tiếng “ngọc thể”, giật mình cái cúi xuống nhìn, chỉ thấy ngực áo bị cởi, đôi nhũ hoa nửa kín nửa hở, bất giác đỏ mặt, tim đập dữ dội, vội cài khuy lại, ngồi bật dậy, mắt ngập đầy tình tứ nhìn Diêu Yến Huy nói :







- Tiểu... tiểu muội có một điều muốn hỏi huynh đài...







Diêu Yến Huy thấy thiếu nữ quay người lại, nhìn rõ diện mạo nàng, bất giác sửng sốt ngẩn người, lúc nàng động thủ với Hoài Nam song xú, tuy thấy nàng rất quen mặt, nhưng chưa nghĩ đến lai lịch, giờ mới nhận thấy nàng giống hệt như mỹ thư sinh của Hỏa Long bang.







Thiếu nữ chưa dứt lời, thấy Diêu Yến Huy ngây ra nhìn mình, đã biết lòng chàng đang nghĩ gì, bèn đảo tròn mắt giận dỗi nói :







- Huynh đài sao thế này? Trên mặt tiểu muội có gì không đúng hay sao?







Diêu Yếu Huy giật mình quay về thực tại, ngượng ngùng nói :







- Cô nương quá giống một vị bằng hữu của tại hạ, nên đã thất thố...







Thiếu nữ vội tiếp lời :







- Chẳng hay vị bằng hữu ấy của huynh đại danh là gì vậy?







Diêu Yến Huy lắc đầu :







- Hai người tuy gặp nhau đã ba lần và rất tâm đầu ý hợp, nhưng không hề biết danh tánh của đối phương.







Thiếu nữ nhoẻn cười, thắc mắc hỏi :







- Vậy hai người xưng hô với nhau thế nào?







Diêu Yến Huy cười gượng :







- Lần đầu tiên thì khách sáo, y gọi tại hạ là huynh đài, tự xưng là tại hạ. Lần thứ nhì cũng vậy.







- Vậy gặp nhau lần thứ ba thì sao?







Diêu Yến Huy thở dài :







- Lần thứ ba bởi thời gian gấp rút và cách hai lần trước lâu đến mấy tháng, nên gặp lại cảm thấy có phần xa lạ...







Thiếu nữ cười tiếp lời :







- Sao hai người không nói danh tánh của đối phương?







Diêu Yến Huy thở dài :







- Kể ra là lỗi ở tại hạ, vì tại hạ biết nếu hai người mà biết danh tánh của nhau, rất có thể trở mặt thành thù.







Thiếu nữ ngạc nhiên :







- Vì sao vây?







- Vì tại hạ biết y ra ngoài giang hồ mục đích là tìm tại hạ, nhưng y lại không biết tại hạ chính là người mà y đang cần tìm, lúc ấy tại hạ vì thấy hai người tâm đầu ý hợp, không muốn để lại kết quả xấu trong lòng đôi bên, nên khi y hỏi danh tánh tại hạ, tại hạ đã từ chối khéo, hẹn khi gặp lại nhau lần thứ ba mới cho biết.







Thiếu nữ bỗng nói :







- Hai người chẳng phải đã gặp nhau lần thứ ba rồi sao?







Diêu Yến Huy cười gượng :







- Nhưng vì lúc ấy tại hạ đang nóng lòng tìm một người, chỉ gặp nhau chốc lát đã bỏ đi rồi.







Thiếu nữ mắt bỗng ánh lên vẻ lạ kỳ hỏi :







- Huynh đài có ấn tượng thế nào về y? Cũng muốn biết danh tánh của y phải không?







- Tại hạ chẳng đã nói rồi là gì? Chính vì không muốn để lại lòng thù địch giữa đôi bên nên mới giấu giếm danh tánh, còn về danh tánh đương nhiên là muốn biết, nhưng y đã không tự nói ra, tại hạ cũng không tiện hỏi.







Thiếu nữ bỗng dưng đỏ mặt, lại nói :







- Y quả thật giống hệt như tiểu muội ư?







Diêu Yến Huy gật đầu :







- Chỉ có khác cô nương là nữ, y là nam thôi.







Thiếu nữ cười :







- Nếu có cơ hội, tiểu muội thật muốn gặp y một lần cho biết.







Diêu Yến Huy như sực nhớ nói :







- À! Phải rồi, y còn nói là có một vị muội muội giống hệt như y vậy.







- Huynh đài đã hoài nghi tiểu muội là muội muội của y phải không?







Diêu Yến Huy gật đầu cười :







- Tại hạ quả có vậy, nhưng không dám hỏi cô nương.







- Nhưng tiểu muội đâu có một vị ca ca giống như tiểu muội.







Diêu Yến Huy cười :







- Nếu có cơ hội, tại hạ sẽ giới thiệu hai người quen biết nhau, nếu hai người đi chung thì thật là đẹp đôi.







Thiếu nữ cười khúc khích :







- Nếu gặp, tiểu muội sẽ yêu cầu y kết nghĩa huynh muội.







Diêu Yến Huy cười :







- Nếu muội muội y mà đi chung với cô nương, hẳn y cũng không nhận ra được ai là thân muội của mình.







Thiếu nữ bỗng nghiêm túc hỏi :







- Chúng ta dường như cũng không nên không biết danh tánh chứ?







Diêu Yến Huy giật mình :







- Chúng ta như thế này chẳng phải cũng có ý nghĩa ư?







Thiếu nữ đỏ mặt, não nề nói :







- Vậy đâu được, từ nay ngày tháng dài đằng đẵng, sao thể như thế này...







Diêu Yến Huy rúng động cõi lòng, vội nói :







- Cô nương... muốn theo bên tại hạ...







Thiếu nữ biến sắc mặt tiếp lời :







- Huynh không muốn tiểu muội ư?







Trong khi nói, mắt nàng đã rướm lệ.







Diêu Yến Huy hốt hoảng nói :







- Tại hạ van cô nương, tuyệt đối không nên có ý nghĩ như vậy.







Thiếu nữ trừng mắt, trầm giọng nói :







- Im ngay! Tiểu muội tuy không phải là khuê tú danh môn, nhưng cũng là người con gái biết liêm sỉ, tấm thân trong trắng của tiểu muội bị huynh chạm vào, và cũng...







Diêu Yến Huy vội tiếp lới :







- Cô nương chớ hiểu lầm, đó thật tình là vì sự cấp tùng quyền, bắt buộc phải như vậy, mong cô nương đừng giữ trong lòng.







Thiếu nữ mặt não nề nói :







- Nhưng thân này của tiểu muội đã thuộc về huynh rồi.







Diêu Yến Huy thở dài :







- Cô nương hà tất phải vậy, trên đời biết bao đàn ông, nhan sắc như cô nương đâu khó tìm được một người đáng tin cậy.







Thiếu nữ bỗng quát :







- Im ngay, huynh xem tiểu muội là hạng người gì, huynh không thèm tiểu muội đương nhiên cũng được, nhưng tiểu muội thề kiếp này vĩnh viễn không xuất giá...







Nàng không nén nổi niềm bi thương trong lòng, nằm mọp trên giường khóc sướt mướt.







Diêu Yến Huy thấy vậy hết sức bối rối, chẳng biết làm sao cho phải, thừ ra nhìn thiếu nữ khóc, hồi lâu mới thở dài nói :







- Người nào phải thần thánh, ai có thể quên được tình, nhưng tại hạ có nỗi khổ bất đắc dĩ nên không thể cùng cô nương...







Thiếu nữ bỗng ngẩng lên hỏi :







- Huynh muốn nói là đã có vợ hay người yêu rồi phải không?







Diêu Yến Huy thấy nàng mặt ràn rụa nước mắt, không muốn nàng quá đau lòng, bèn gật đầu nói :







- Tại hạ quả là đã có vị hôn thê, nên xin cô nương lượng thứ cho.







Thiếu nữ lắc đầu :







- Lòng tiểu muội đã quyết, không thể đổi thay, vị hôn thê của huynh là ai, mai kia tiểu muội sẽ cầu xin nàng ấy, dù làm nha đầu cũng được, nếu nàng ấy không chấp thuận, nếu muội cũng không ép buộc, khi nào hai người thành hôn, tiểu muội sẽ thí phát quy y, vĩnh viễn bầu bạn với đèn xanh.







Diêu Yến Huy hoảng kinh, vội nói :







- Cô nương tuyết đối không nên có ý định xuất gia...







Thiếu nữ giọng thê lương tiếp lời :







- Tại sao không thể, huynh đã không thèm tiểu muội, tiểu muội sống trên cõi đời còn có ý nghĩa gì nữa chứ?







Diêu Yến Huy ngần người, thở dài nói :







- Cô nương cố chấp quá.







Thiếu nữ bỗng nói :







- Giờ đừng nói chuyện ấy nữa, mai này gặp vị hôn thê của huynh rồi hẵng tính.







- Rồi đây chắc chắn cô nương sẽ thất vọng...







Thiếu nữ biết ý chàng, cười tiếp lời :







- Bất kể như thế nào tiểu muội cũng vẫn yêu huynh.









Diêu Yến Huy ngước nhìn trời, lái sang chuyện khác nói :







- Đêm đã gần hết rồi, thương thế của cô nương mới bình phục, nên ngủ một giấc thì hơn.







- Huynh đã phải đi cả đêm và lại dùng chân khí điều thương cho tiểu muội, huynh nên ngủ một giấc mới phải.







- Không hề gì, tại hạ ngồi điều tức một hồi là được rồi, cô nương chớ nên khách sáo.







Diêu Yến Huy nói xong, lập tức ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức.







Thiếu nữ ném cho chàng một cái nhìn, rồi cũng liền nằm xuống giường, nhưng nàng không ngủ, mắt đăm đăm nhìn Diêu Yến Huy, chẳng rõ lòng nghĩ gì?







Nửa khắc sau, trời đã sáng, vầng thái dương bắt đầu mọc lên ở phương đông, thiếu nữ ngồi dậy.







Bỗng nghe tiếng gõ cửa, nàng vội xuống giường đi ra, mở cửa nhìn, thì ra là điếm tiểu nhị mang nước rửa mặt và các thứ đến.







Điếm tiểu nhị thấy người mở cửa là một mỹ nữ tuyệt thế, bất giác đứng ngây ra, thầm nhủ :







- “Đêm qua rõ ràng là một người bịt mặt áo trằng ở trọ, sao đột nhiên lại có thêm một giai nhân xinh đẹp thế này?”







Thiếu nữ thấy điểm tiểu nhị đứng thừ ra như kẻ mất hồn, phì cười nói :







- Tiểu nhị, ngươi làm sao vậy?







Điếm tiểu nhị giật mình quay về thực tại, vội bưng chậu nước vào phòng rồi lật đật đi ra, thầm nhủ :







- “Ồ! Người bịt mặt ấy thật quá diễm phúc, nhìn mỹ nhân hai mắt đỏ hoe, mặt mày vui vẻ, có lẽ cả đêm ân ái không ngủ..”.







Điếm tiểu nhị bất giác nghĩ đến lửa dục bốc cao, huyết mạch căng phồng, vội chạy về phòng mình, chờ cho lửa dục tiêu tan mới trở ra.







Thiếu nữ nhẹ bước đi đến bên Diêu Yến Huy, đặt tay lên vai phải chàng, nhẹ lay và khẽ nói :







- Huynh đã thức chưa?







Diêu Yến Huy mở choàng mắt, cười nói :







- Cô nương thức dậy sớm vậy?







Thiếu nữ khẽ cười, chỉ tay ra cửa sổ nói :







- Mặt trời đã lên cao rồi, còn nói là sớm.







Diêu Yến Huy quay đầu nhìn, phì cười nói :







- Ồ! Thì ra không còn sớm nữa.







Đoạn liền ngồi dậy xuống giường, vươn vai vặn mình, đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi không khí rồi nói :







- Cô nương định đi đâu?







Hồi lâu không nghe tiếng trả lời, lấy làm lạ ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy trong phòng trống không, chẳng còn bóng dáng nàng đâu cả.







Diêu Yến Huy đoán là thiếu nữ đi ra ngoài, bèn đi đến rửa mặt súc miệng, quả nhiên xong xuôi che mặt mặt, thiếu nữ đã tủm tỉm cười đứng tại cửa, trong tay cầm một chiếc bình dài sáu bảy tấc và to cỡ bằng miệng bát, trong đựng sữa đậu nành bốc hơi nghi ngút và vài chiếc bánh nướng.







Diêu Yến Huy thấy vậy cười nói :







- Cô nương hà tất phải tự đi mua thế này.







Thiếu nữ tủm tỉm cười đi vào, đặt sữa đậu nành và bánh nướng lên bàn, cười nói :







- Những chuyện thế này sao thể làm phiền người ta.







Diêu Yến Huy lòng thầm rúng động, hỏi :







- Cô nương đã rửa mặt chưa vậy?







Thiếu nữ gật đầu :







- Rồi! Chúng ta hãy tạm ăn sáng thế này vậy.







Đoạng nàng lấy hai chiếc ly, đổ chừng tám phần sữa đậu nành vào, cầm một ly và một chiếc bánh nướng trao cho Diêu Yến Huy.







Hai người ăn uống xong, thiếu nữ vừa định dọn dẹp, Diêu Yến Huy bỗng nắm tay nàng, kéo ngồi xuống ghế, cười nói :







- Cô nương đừng làm những việc này, hãy để cho điếm tiểu nhị.







Đoạn vỗ tay gọi điếm tiểu nhị đến.







Thiếu nữ một tay bị nắm, tim đập rộn ràng, nghe vậy đứng lên nói :







- Không, những việc này tiểu muội rất nên học tập...







Chưa dứt lời, điếm tiểu nhị đã xuất hiện nơi cửa. Diêu Yến Huy không màng đến lời nàng nói, nắm giữ nàng lại, quay sang điếm tiểu nhị nói :







- Hãy dọn các thứ này mang đi giùm cho.







Điếm tiểu nhị vâng lời dọn dẹp mang đi, ra khỏi phòng y thầm nhủ :







- “Mẹ kiếp, điếm tiểu nhị này thật trời sinh không có diễm phúc, nhìn mỹ nhân thân mật với người bịt mặt thế kia... Ôi, mình mà được ngủ với mỹ nhân một lần, dù Diêm Vương muốn lấy mạng, mình cũng sẵn sàng giao cho...”







Thiếu nữ nghe lòng ngọt lịm, chờ điếm tiểu nhị đi khỏi mới cười nói :







- Sao huynh không để cho tiểu muội làm?







Diêu Yếu Huy buông tay ra, lái sang chuyện khác :







- Lúc hoàng hôn tại hạ có hẹn với Hàn Băng Ác Long ở Âm Cương lĩnh, phải đi hỏi thăm trước, Âm Cương lĩnh ở đâu. Cô nương nội thương sắp bình phục, nên nghỉ ngời thềm vài ngày thì hơn.







Chàng dứt lời, liền quay người đi ra.







Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng chàng, trên mặt hiện lên vẻ thần bí, bỗng nàng mắt đảo tròn một vọng, khép cửa lại, vội vã từ trong bao nải lấy ra một bộ y phục thư sinh thay vào.







Thế là trong chốc lát thiếu nữ đã trở thành một thư sinh anh tuấn tuyệt luân, nàng khẽ cười hai tiếng, kéo mở cửa đi theo sau Diêu Yến Huy.







Diêu Yến Huy ra khỏi khách điếm, đi một vòng khắp Mã Gia Tập rồi mới hỏi một lão nhân địa điểm của Âm Cương lĩnh, bèn lại trở về khách điếm.







Bỗng, chàng nghe một giọng rất quen nói :







- Huynh đài sao lại ở đây?







Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một thư sinh anh tuấn đang tủm tỉm cười đứng ở phía trái không xa, chính là mỹ thư sinh trong Hỏa Long bang.







Khi nhận thấy rõ mỹ thư sinh, chàng bất giác giật mình, nhưng mình đã bị đối phương phát hiện, chẳng thể bỏ đi được, đành tiến tới cười nói :







- Sao huynh đài cũng ở đây vậy?







Mỹ thư sinh tươi cười :







- Chũng ta tìm một chỗ khác hẵng nói.







Diêu Yến Huy chợt động tâm, cười nói :







- Tại hạ ở trọ trong khách điếm, hãy đến phòng tại hạ nhé.







Mỹ thư sinh nói :







- Huynh đài ở trọ một mình ư?







Diêu Yến Huy lắc đầu :







- Còn có một người con gái rất giống huynh đài nữa.







- Đã có người yêu ở trong ấy, tại hạ thật không tiện đến.







Diêu Yến Huy vội nói :







- Không hề gì, nàng ấy không phải là người yêu của tại hạ.







- Vậy sao lại ở chung nhau?







Diêu Yến Huy cười gượng :







- Đó là do ngẫu nhiên... Nếu huynh đài bằng lòng, tại hạ sẽ giới thiệu nàng với huynh đài.







Mỹ thư sinh nghe vậy lòng vô vàn chua xót, hai giọt nước mắt dâng lên bờ mi, vội đưa tay lau đi, lắc đầu nói :







- Tại hạ e rằng không có diễm phúc ấy. Ủa, nàng danh tánh là gì vậy?







Diêu Yến Huy ngớ người :







- Tại hạ chưa hỏi.







Mỹ thư sinh bỗng giục :







- Chúng ta hãy đi mau, rất có thể y là muội muội của tại hạ.







Diêu Yến Huy lắc đầu :







- Không phải đâu, nàng ấy nói là không có ca ca.







- Chúng ta hãy đi xem thử rồi hẵng tính.







Hai người nói chuyện một hồi đã đến khách điếm, Diêu Yến Huy dẫn mỹ thư sinh đến trước cửa phòng, đẩy mở cửa đi vào.







Khi nhìn rõ trong phòng, chàng bất giác đứng thừ ra tại chỗ.







Mỹ thư sinh theo sau đi vào, thấy vậy hé môi cười nói :







- Nàng ấy đâu?







Diêu Yến Huy ngạc nhiên nói :







- Khi nãy nàng ấy hãy còn, giờ thì đi đâu mất rồi.







- Có lẽ cũng ra ngoài rồi.







Diêu Yến Huy gật đầu :







- Có lẽ vậy. Nhưng nàng ấy nội thương vừa mới khỏi, không nên đi lại nhiều mới phải.







Mỹ thư sinh mắt ánh lên vẻ vui sướng cười nói :







- Chúng ta hãy chờ nàng ấy về vậy...







Đoạn đưa mắt nhìn Diêu Yến Huy, nói tiếp :







- Chúng ta có thể cho biết danh tánh với nhau được rồi chứ?







Diêu Yến Huy giật mình, lưỡng lự một hồi mới nói :







- Cảnh ngộ hồi mấy tháng trước đã khiến tại hạ không thể gặp người được nữa. Ôi...







Mỹ thư sinh mắt lộ vẻ thương hại, nhưng chỉ trong khoảng khắc, bởi biết tính Diêu Yến Huy rất quật cường cao ngạo, không thích kẻ khác thương hại mình, nếu để chàng nhìn thấy, hẳn sẽ khiến chàng buồn lòng.







Mỹ thư sinh đảo mắt một vòng, lại nói :







- Thật ra huynh đài không nói, tại hạ cũng đã biết huynh đài là ai rồi.







Diều Yến Huy sửng sốt :







- Sao huynh đài biết?







Mỹ thư sinh nhìn chàng cười :







- Nhớ lúc trong khách điếm ở Mai Lĩnh quan, Hàn Băng Ác Long đến dụ dẫn huynh đài đi khỏi là tại hạ đã biết huynh đài là ai rồi.










Diêu Yến Huy buột miệng :







- Xem ra tại hạ đã lo lắng thừa rồi.







Mỹ thư sinh biết chàng muốn nói điều gì, tiếp lời :







- Bách Hội chân kinh tuy người nào cũng muốn có được, nhưng tại hạ còn hiểu đại nghĩa, Hỏa Long bang gần đây đảo hành nghịch thí, nếu Bách Hội chân kinh mà lọt vào tay Hỏa Long bang, trên giang hồ ắt sẽ nổi giông tố.







Diêu Yến Huy nghe vậy run giọng nói :







- Vậy là tại hạ đã hiều lầm huynh đài rồi.







Mỹ thư sinh an ủi :







- Huynh đài không nên tự trách, nếu tại hạ là huynh đài thì cũng nghĩ vậy thôi. Danh tánh của huynh đại, tại hạ đã biết rồi, giờ tại hạ cũng phải cho huynh đài biết danh tánh.







Diêu Yến Huy mắt nhìn mỹ thư sinh hỏi :







- Danh tánh huynh đài là gì vậy?







Mỹ thư sinh cúi đầu đáp :







- Tăng Tú Anh.







Diêu Yến Huy sửng sốt reo lên :







- Sao? Huynh đài là con gái ư?







Tăng Tú Anh ngẩng lên, đưa tay kéo khăn chít đầu, mái tóc dài óng ả liền xõa xuống, thẹn thùng nói :







- Vâng, tiểu muội chính là con gái.







Diêu Yến Huy thở dài :







- Vậy cô nương cũng là nàng ấy phải không?







- Ai? Nàng ấy nào?







- Người đã thọ thương tối qua và sáng nay đi mua thức ăn sáng cho tại hạ







Tăng Tú Anh đỏ mặt gật đầu :







- Vâng, chính tiểu muội.







Diêu Yến Huy cười gượng :







- Tại hạ thật bội phục cô nương, giả trang quá là tuyệt.







Tăng Tú Anh cắn răng khẽ nói :







- Tiểu muội biết tính Huy ca, nếu chẳng vậy thật không sao có thể gần gũi với Huy ca.







Diêu Yến Huy buông tiếng thở dài, bỗng tháo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt hết sức xấu xí, ghê gớm, bi thiết nói :







- Được cô nương thật lòng thương yêu như vậy, tại hạ vô vàn cảm kích, nhưng tại hạ đành cầu xin cô nương lượng thứ, bộ dạng của tại hạ...







Tăng Tú Anh bỗng quát :







- Im ngay, Huy ca nghĩ là phô ra gương mặt bị hủy là tiểu muội thay lòng đổi dạ hay sao? Không bao giờ, cho Huy ca biết, Tăng Tú Anh này yêu không phải gương mặt anh tuấn của Huy ca, mà là trái tim nhiệt huyết của Huy ca.







Diêu Yến Huy tháo khăn che mặt ra quả là có ý muốn Tăng Tú Anh thay đổi lòng yêu, nào ngờ lại chuốc lấy một trận quát mắng.







Nhưng chàng hết sức cảm kích Tăng Tú Anh, bởi chàng nằm mơ cũng chẳng ngờ nàng lại cao cả như vậy.







Chàng cảm động thở dài nói :







- Tại hạ có tài đức gì mà lại được cô nương yêu thương đến vậy, ân tình ấy thật tại hạ không biết phải báo đáp thế nào.







Tăng Tú Anh nghe chàng như có thể hổi tâm chuyển ý, lòng mừng khôn xiết, cười nói :







- Đừng nói những chuyện vớ vẩn nữa, xin hãy cho biết, tỷ tỷ của tiểu muội là vị nào vậy?







Diêu Yến Huy ngẩn người, nhưng liền vỡ lẽ, ngượng ngùng nói :







- Lạt Thủ Hằng Nga...







Tăng Tú Anh sửng sốt :







- Lạt Thủ Hằng Nga ư?







- Đúng! Cô nương ngạc nhiên phải không?







- Không, tiểu muội chỉ lấy làm lạ, Lạt Thủ Hằng Nga lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, lạnh lùng như băng tuyết, không bao giờ để mắt đến...







Nàng chợt nghĩ trước kia mình cũng đâu thèm để mắt đến đàn ông, nhưng khi vừa gặp “chàng”, nàng đã không tự chủ được theo đuổi chàng, thậm chí còn phải dùng đến mưu mẹo mới được như ý, nên nàng đã bỏ dở câu nói.







Diêu Yến Huy mỉm cười nói :







- Nàng ấy tuy thủ đoạn tàn bạo, nhưng kẻ bị trừng trị thảy đều là hạng hiểm độc tàn ác, hơn nữa lại còn xả thân cứu mạng tại hạ những mấy lần.







Đoạn bèn kể lại chuyện Lạt Thủ Hằng Nga một mình chống chọi quần hào và uống thuốc độc đổi mạng cho chàng...







Diêu Yến Huy như hết sức luyến nhớ, kể xong chàng buông tiếng thở dài, nói tiếp :







- Diệp tỷ tỷ đã bị một vị tiền bối không biết danh tánh mang đi, đến nay tại hạ cũng chưa rõ ở đâu. Ôi! Nếu Diệp tỷ tỷ mà biết cảnh ngộ bi đát trong mấy tháng nay của tại hạ, không biết sẽ đau lòng đến dường nào.







Tăng Tú Anh nghĩ đến một nữ ma đầu giết người không chớp mắt đã vì một chữ tình mà hy sinh lớn lao như vậy, không khỏi sinh lòng bội phục, nghe vậy dịu giọng an ủi :







- Chỉ cần Diệp tỷ tỷ luyện thành tuyệt học, nhất định sẽ tìm kiếm Huy ca.







Diêu Yến Huy thở dài não ruột :







- Nhưng tại hạ đã trở nên thế này, thật không muốn gặp lại tỷ ấy nữa.







Tăng Tú Anh vội an ủi tiếp :







- Thế này hay thế kia thì cũng vậy thôi, Diệp tỷ tỷ yêu Huy ca thế kia, nhất định không màng đến vẻ bề ngoài đâu.







Nàng nói quả có lý, bởi nếu một người chỉ yêu vẻ đẹp bề ngoài, đó là tình yêu giả dối chứ không phải là chân thật.







Tình yêu chân thật là bất kể đối phương tàn phế hay diện mạo xấu xí thì cũng không thay lòng đổi dạ, dù biển cạn đá mòn tình cũng không phai.







Lạt Thủ Hằng Nga đúng là có tình yêu chân thật như vậy hay không? Chỉ có thời gian mới chứng mình được.







Còn về Tăng Tú Anh chính là tình yêu chân thật, nhưng trước đây nàng cũng bị mê hoặc bởi gương mặt anh tuấn và hào khí đầy mình của Diêu Yến Huy, nếu như ngay lúc đầu gặp gỡ Diêu Yến Huy đã có gương mặt xấu xí ghê tởm thế này thì nàng sao có thể yêu nổi, bởi yêu chuộng vẻ đẹp là bản tính con người.







Thậm chí ngay cả Lạt Thủ Hằng Nga, Tư Đồ San hay ai đó cũng vậy.







Tuy nhiên, họ đã nảy sinh mần yêu bởi gương mặt anh tuấn của Diêu Yến Huy rồi tiến đến tình yêu chân thật, nên giờ đây cho dù diện mạo của Diêu Yến Huy đã trở nên xấu gớm, tứ chi tàn phế hay sứt tai mà mắt thì họ vẫn yêu tha thiết.







Diêu Yến Huy nghe vậy thở dài nói :







- Nhưng lòng tại hạ hết sức đau khổ.







Tăng Tú Anh dịu giọng :







- Huy ca cứ xem đó như là kiếp số trong vận mệnh, từ từ sẽ lãng quên thôi.







Diêu Yến Huy bỗng mắt rực tinh quang, nghiến răng nói :







- Hàn Băng Ác Long, lão quỷ ngươi đã khiến ta trở nên thế này, cuộc hẹn hoàng hôn hôm nay nhất định ta sẽ hành hạ ngươi đến mức sống dở chết dở thì mới hả niềm căm hận trong lòng.







Tăng Tú Anh sửng sốt kêu lên :







- Sao? Người đã dụ Huy ca đi tối qua là Hàn Băng Ác Long ư?







Diêu Yến Huy gật đầu :







- Chính lão quỷ ấy, tối qua đã dễ dãi cho lão ta, hôm nay sẽ không để cho lão ta lành lặn xuống Âm Cương lĩnh nữa, tại hạ sẽ hành hạ lão ta từ từ...







Tăng Tú Anh hốt hoảng tiếp lời :







- Huy ca hẹn với Hàn Băng Ác Long quyết đầu trên Âm Cương lĩnh ư? Lão ta là một trong Võ Lâm Tứ Kỳ, sao Huy ca lại khinh suất như vậy?







Diêu Yến Huy lạnh lùng :







- Một trong Võ Lâm thập tứ kỳ thì sao? Tại hạ đã không còn ngán sợ lão ta nữa, tại hạ sẽ hành hạ lão ta, và còn Tàn Độc Tẩu, Khô Lâu Âm Bà...







Tăng Tú Anh càng nghe càng kinh tâm, nàng không sao hiều nổi vì sao Diêu Yến Huy lại trở lên cuồng ngạo như vậy, hoảng kinh nắm tay Diêu Yến Huy nói :







- Tiểu muội biết võ công của Huy ca rất cao, nhưng đối phương là...







Diêu Yến Huy trầm giọng tiếp lời :







- Cô nương cho là tại hạ không phải là địch thủ của Hàn Băng Ác Long ư?







- Chẳng phải tiểu muội xem thường Huy ca, mà là tiểu muội quá yêu Huy ca, vạn nhất Huy ca có bề gì, tiểu muội biết phải làm sao? Tiểu muội van Huy ca đừng đi có được không?







Diêu Yến Huy bỗng dang tay ra, ôm Tăng Tú Anh vào lòng, kiên quyết nói :







- Ngu ca chẳng thể không đi. Anh muội hãy an tâm, ngu ca hôm nay không còn như trước kia nữa, trong mắt ngu ca, Võ Lâm thập tứ kỳ chẳng là gì cả!







Tăng Tú Anh thấy chàng nói một cách kiên quyết và tự tin như vậy, cũng không khỏi xiêu lòng, nép đầu vào ngực chàng thầm nhủ :







- Trước kia chàng rất khiêm tốn, không bao giờ tự phụ tự đại, hôm nay biến tái quả có khả năng như vậy.







Đoạn bèn cắn răng nói :







- Huy ca đi cũng được, nhưng tiểu muội cũng đi cùng, vạn nhất Huy ca có bề gì, tiểu muội cũng không thiết sống nữa!