Vô Ưu Kiếm

Chương 22




Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy, cũng chẳng thấy chàng đề khí thủ thế, chỉ thấy chàng tay áo phất nhẹ, chẳng hề nghe tiếng chưởng phong, lại lạnh lùng nói :







- Tam thái tuế ở trước mặt bổn nhân cũng trở thành trẻ lên ba thôi!







Ba đại hán thấy Diêu Yến Huy chỉ phất nhẹ tay áo, mừng rỡ thầm nhủ :







- “Có lẽ hắn không muốn sống nữa rồi!”







Đại hán đối chưởng với Diêu Yến Huy cười vang nói :







- Sắp chết đến nơi mà còn khoác lác!







Bỗng cảm thấy một luồng tiềm lực đón lấy chưởng lực của mình, liền sinh ra sức phản chấn và càng lúc càng mạnh.







Y cả kinh thất sắc, mới biết mình đã gặp cao thủ tuyệt thế, vội định tung mình thoái lui, nhưng đã không còn kịp, chỉ cảm thấy người chấn động mạnh, cổ họng chợt ngọt rồi thì ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự.







Hai đại hán khác thấy huynh đệ mình văng bay đi, mới biết là không ổn, vội cùng phóng đến gần, thấy huynh đệ mình đã bất tỉnh, bàng hoàng kinh hãi.







Đại hán bị tát bỗng quay sang Diêu Yến Huy quát :







- Ngươi dám dùng yêu pháp đả thương huynh đệ ta!







Diêu Yến Huy cười khẩy :







- Cương khí nội gia này mà cũng không biết, vậy mà dám chường mặt trên giang hồ.







Đại hán ấy nghe vậy cả kinh thất sắc, run giọng nói :







- Sao? Đây là cương khí nội gia ư?







Diêu Yến Huy cười ngạo nghễ :







- Không sai, các ngươi đã biết lợi hại rồi chứ?







Đại hán ấy lặng người, trong võ lâm hiện nay ngoại trừ mấy vị kỳ nhân, ít ai luyện thành cương khí nội gia, vậy mà người lại biết.







Y buông tiếng thở dài, khoát tay ra hiệu đại hán kia, cõng đại hán ngất xỉu lên quay sang Diêu Yến Huy nói :







- Huynh đệ ta hôm nay chịu thua ngươi, có gan hãy báo danh tánh!







Diêu Yến Huy cười to :







- Trên giang hồ, bổn nhân ăn mặc như vậy chính là chiêu bài, các ngươi nhớ lấy được rồi!







Đại hán lừ mắt, giọng căm hờn nói :







- Được, quả đất xoay tròn, chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại!







Đoạn quay người, tung mình phóng đi.







Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn theo, ha hả cười to nói :







- Bổn nhân sẵn sàng hầu giáo bất kỳ lúc nào!







Lúc này đã là mười khắc sáng, trên đường rất nhiều người qua lại, thấy người võ lâm chém giết nhau, tất thảy đều không dám đến gần, xa xa đứng ở hai phía chờ đợi.







Diêu Yến Huy thấy vậy thầm nhủ :







- “Tình hình khi nãy họ đã trông thấy cả rồi, từ nay trên giang hồ sẽ có thêm một nhân vật là mình đây, không tránh khỏi được nữa rồi... thôi thì cứ để họ kinh ngạc một phen”.







Rồi thì, chàng bỗng buông tiếng cười vang, tiếng cười rền rĩ như sấm động, khiến người hai bên đường đinh tai nhức óc, hoảng kinh bụm hai tai lại.







Trong tiếng cười, Diêu Yến Huy bỗng tung mình, vọt lên cao bốn năm trượng, lộn người trên không, lướt đi như tên bắn về phía nam, thoáng chốc mất dạng.







Người hai bên đường thấy người bịt mặt áo trắng phi hành trong ban ngày, kinh hoàng đến đứng thuỗn mặt ra, hồi lâu không....







(Thiếu mất hai trang)







Từ đó, trên giang hồ đã có thêm một người bịt mặt áo trắng, và được mọi người miêu tả là võ công cái thế, vô địch thiên hạ.







Do đó đã khiến cho người trong giới võ lâm ganh ghét, thế là bao phiền phức đã liên tiếp đến với Diêu Yến Huy.







Diêu Yến Huy phóng nhanh đi một hồi, đoạn lại thả chậm chân, thư thả bước đi, lòng nghĩ cách tìm kiếm nghĩa huynh.







Liên tiếp mấy ngày, Diêu Yến Huy cũng chưa tìm được nghĩa huynh, hết sức nóng lòng lo lắng, bởi hai mươi ngày nữa quả Phục Nhan Hồi sẽ mất hiệu lực, lúc này dù tìm được Ngọc Long Huyết Bôi thì cũng phải lên Đại Tuyết sơn một lần nữa.







Phục Nhan Thụ tuy không khó tìm nhưng quả của nó rất hiếm có nếu trong hai...









(Thiếu mất hai dòng)







Năm ngày sau, Diêu Yến Huy đã đến Phú Phong, chàng nóng lòng đến Nhạc Dương, dọc đường không muốn nấn ná, mặc dù đây chỉ cách cách Nhạc Dương mười ngày lộ trình, nhưng chàng thà đến Nhạc Dương sớm năm ngày chờ đợi, chứ không muốn mất thời gian ở dọc đường.







Diêu Yến Huy nhanh chân bước đi, một đại hán tuổi trạc ngũ tuần mặt cú mắt chuột, mũi ó miệng nhọn từ phía trước đi đến, hai mắt nhìn chòng chọc nhìn chàng.







Diêu Yến Huy thấy vậy thầm nhủ :







- “Xem ra lại gặp phiền phức nữa rồi!”







Quả nhiên, không ngoài dự đoán, đại hán ấy đứng lại cách chàng khoảng năm thước, đôi mắt chuột rực lên quát :







- Các hạ là người bịt mặt áo trắng phải không?







Diêu Yến Huy cười lạnh lùng :







- Các hạ không biết tự nhìn hay sao?







Đại hán ấy ngẩn người :







- Vậy các hạ quả thật là người bịt mặt áo trắng rồi!







Diêu Yến Huy xẵng giọng :







- Trên giang hồ e rằng không còn kẻ thứ hai ăn mặc như bổn nhân!







Đại hán ấy bỗng ngửa mặt cười vang :







- Trên giang hồ đồn rần lên là người bịt mặt áo trắng võ công thần diệu khôn lường, hôm nay để cho Hải Đê (đáy biển) Hồ Khâu Khoan Thế này gặp phải, cơ hội chẳng thể bỏ lỡ, phải lĩnh giáo một phen mới được.







Diêu Yến Huy cười khảy :







- Hồ vốn là vật trên núi mà lại xuống đáy biển, suy ra hẳn là công phu thủy lục của các hạ đều rất khá rồi!







Hải Đê Hồ Khâu Khoan Thế nghe Diêu Yến Huy nói vậy, khoái trá cười to nói :







- Các hạ quả là người biết lợi hại!







Diêu Yến Huy giọng trơ khấc :







- Bổn nhân tuy nói vậy nhưng các hạ không nên quá vui mừng!







Hải Đê Hồ sửng sốt :







- Các hạ nói vậy nghĩa là sao?







Diêu Yến Huy cười khảy :







- Là vì tuổi thọ của các hạ sắp hết rồi!







Hải Đê Hồ tức giận quát :









- Láo! Mạng của đại gia ngay cả Diêm Vương cũng chẳng dám động đến.







Diêu Yến Huy cười khảy :







- Có thể ông ấy đã đổi ý, muốn lấy mạng của các hạ rồi!







Hải Đê Hồ cả giận quát :







- Đại gia lấy mạng của ngươi thì có!







Diêu Yến Huy giọng sắc lạnh :







- E rằng ngươi không đủ bản lĩnh, tốt hơn hết hãy nhân còn sớm cút khỏi đây, họa may còn sống thêm được vài hôm, nếu không thì ngươi chết chắc.







Hải Đê Hồ quát to :







- Đại gia chẳng tin lời đồn đại trên giang hồ ngươi là nhân vật ba đầu sáu tay gì, xem chưởng!







- Vừa dứt lời tay phải đã vung lên, một luồng chưởng lực hùng hậu xô mạnh ra.







Diêu Yến Huy thấy vậy thầm gật đầu nghĩ :







- Người này quả nhiên công lực chẳng kém!







Trong khi ấy chưởng lực đã ập đến, bèn tiện tay phất nhẹ rồi lướt lùi ra sau nói :







- Hải Đê Hồ, hãy biết điều một chút, bổn nhân niệm tình ngươi học nghệ chẳng dễ, tha mạng cho ngươi một phen!







Hải Đê Hồ chỉ cảm thấy chưởng lực của mình bị một luồng tiềm lực dẩy ngược trở về, bất giác cả kinh, vội tung mình thoái lui, nhưng một cánh tay đã bị chấn động đến tê dại, nghe vậy thầm nhủ :







- “Võ công người này quả nhiên lợi hại!”







Nhưng lửa giận bốc cao trong lòng, làm tâm trí y chẳng màng đối phương võ công cao cường, buông tiếng thét vang, song chưởng bổ ra và quát :







- Đừng lẩn tránh, có giỏi thì hãy tiếp đại gia một chưởng!







Diêu Yến Huy thở dài :







- Đúng là Diêm Vương đã quyết định canh ba chết, tuyệt đối không để đến canh năm, quả là không sai!







Đồng thời tay trái nhẹ giơ lên, nhắm vào chưởng phong đang ập đến của Hải Đê Hồ quét ra.







Chỉ thấy hai bóng người vụt tách ra, Diêu Yến Huy lướt lùi ra sau năm thước, nhếch môi cười lạnh lùng.







Hải Đê Hồ bị văng ra xa hơn hai trượng, không chịu nổi sức chấn động của cương khí nội gia của Diêu Yến Huy, tâm mạch đứt đoạn chết ngay tại chỗ.







Diêu Yến Huy cười khảy nói :







- Tự tìm lấy cái chết, chẳng oán trách bổn nhân được!







Chợt nhớ lúc này ban ngày ban mặt, thi thể khó thể thu dọn, bất giác buông tiếng thở dài ngán ngẩm, bỗng thấy mấy người nông phu đi đến, mừng rỡ tiến tới vòng tay thi lễ cười nói :







- Các vị đại ca, xin hãy giúp tại hạ mai táng thi thể này giùm!







Mấy người nông phu đều là dân an phận thủ thường, chuyện mạng người lớn lao, sao có thể nhúng tay vào, hoảng kinh quay đầu bỏ chạy.







Diêu Yến Huy buông tiếng thở dài, xách tử thi lên, định tự mai táng lấy... Lúc này chàng vô cùng hổi hận đã giết chết Hải Đê Hồ để khiến bản thân chuốc lấy phiền phức vớ vẩn thế này.







Chàng vừa đi được mấy bước, bỗng phía sau có tiếng quát :







- Kẻ giết người, đứng lại!







Diêu Yến Huy giật mình, dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy ba bộ khoái nha môn đang chạy đến.







Ba bộ khoái thấy chàng quay lại, bất giác ngẩn người, hồi lâu một ngươi mặt dài mới cất tiếng quát :







- Ngươi là ai? Sao dám tùy tiện giết người? Đi, đến nha môn mau!







Diêu Yến Huy lạnh lùng cười nói :







- Không đi không được sao? Người này tự tìm lấy cái chết, không oán trách tại hạ được!







Một bộ khoái mặt đỏ tiếp lời :







- Mặc kệ ngươi thế nào, giết người là phạm pháp, theo bọn ta về nha môn hẵng nói lý lẽ!







Dứt lời liền cất bước tiến tới định bắt giữ Diêu Yến Huy.







Diêu Yến Huy lách mình tránh khỏi, lạnh lùng nói :







- Bổn nhân không muốn theo các vị, để xem các vị làm được gì nào?







Bộ khoái mặt dài tức giận quát :







- Phản rồi, phản rồi, ngươi không sợ vương pháp...







Chưa kịp dứt lời, bộ khoái nãy giờ chưa lên tiếng bỗng kinh hãi nói :







- Người này chẳng phải chính là người bịt mặt áo trắng ư?







Diêu Yến Huy cười khảy :







- Phải thì sao nào?







Ba bộ khoái nghe vậy cả kinh thất sắc, danh tiếng của người bịt mặt áo trắng quá lừng lẫy trên giang hồ, họ quả thật không sao đối phó nổi.







Diêu Yến Huy thấy vậy thầm nghĩ :







- “Thật chẳng ngờ danh tánh mình đã vang lừng giang hồ, thấy vẻ khiếp sợ của ba người này cũng đủ rõ... Ôi phải chi mình với mặt thật mà như thế này thì hay biết mấy...”







Chàng chợt động tâm đặt Hải Đê Hồ xuống nói :









- Chẳng phải tại hạ định tâm giết y, sở dĩ y chết là vì y cố tình gây hấn với tại hạ, tại hạ bởi vì tự vệ đã lỡ tay giết chết y, mong các vị minh xét!







Đoạn thò tay vào lòng móc ra một nắm bạc, nhét vào tay bộ khoái mặt dài cười giả lả nói :







- Số tiền này phiền các vị hãy thuê người mai táng giùm tại hạ, tại hạ vô vàn cảm kích!







Ba bộ khoái thấy bạc, còn gì nói nữa, đã vô phương bắt người, thôi thì tiện thể cảm thông một phen, lại còn tiền bạc tiêu xài, dại gì không nhận kia chứ?







Diêu Yến Huy bị Hải Đê Hồ làm mất thời gian, biết hôm nay chẳng đi được bao nhiêu đường nữa, lúc giờ ngọ ba khắc, chàng đến một tiểu trấn có tên Mã Gia Tập, vào một khách điếm Lâm An khá sang nhã thuê phòng nghỉ ngơi.







Sương mù dần dày đặc, đêm đã sắp đến.







Diêu Yến Huy ăn tối xong ra khỏi khách điếm đi về hướng Bắc, chàng ăn mặc quái dị, đi đâu cũng khiến người ta kinh ngạc.







Mã Gia Tập chỉ là một tiểu trấn, trong trấn cũng chẳng có danh lam thắng cảnh gì để mà du ngoạn. Chàng ra ngoài trấn dạo một hồi, bèn trở về trấn, vừa bước vào cửa khách điếm, bỗng nhác thấy bên đường có hai lão nhân tuổi trạc ngũ tuần, người đầy tà khí, hai mắt sắng quắc, mặt lộ vẻ khinh bỉ nhìn chàng.







Diêu Yến Huy thầm cười khẩy nhủ :







- “Các ngươi không gây sự với ta thì thôi, nếu không, hừ, đó là tự chuốc họa sát thân”.







Chàng chẳng thèm đếm xỉa đến hai lão nhân ấy, sải bước đi vào khách điếm, chỉ nghe phía sau vọng lại hai tiếng cười khẽ.







Diêu Yến Huy về đến phòng, biết thế nào hai lão nhân ấy cũng tìm đến, nên chàng mặc nguyên y phục nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.







Tiếng mõ canh ba vừa vang lên, Diêu Yến Huy đã nghe thấy có tiếng búng tay vào cửa sổ giấy, chàng biết hai lão nhân ấy đã đến, liền ngồi bật dậy, tung mình đến cửa sổ, đưa tay kéo mở ra.








Thốt nhiên, ba đốm sáng bạc nhanh như tia chớp từ phía ngoài cửa sổ bay đến, Diêu Yến Huy vội thụp người tránh khỏi, rồi thì vọt qua cửa sổ ra ngoài.







Trong đêm tối có người quát :







- Quả cũng có vài miếng! Đi, hãy ra ngoài kia!







Diêu Yến Huy đưa mắt nhìn, thấy phía trái cách khoảng năm trượng có hai bóng người phóng vút đi, biết chình là hai lão nhân ấy, buông tiếng cười khảy, thi triển khinh công đuổi theo.







Chàng khinh công trác tuyệt, ba lượt tung mình chỉ còn cách đối phương chừng một trượng, nhưng chàng không muốn vượt qua, chỉ giữ nguyên khoảng cách theo sau.







Hai lão nhân phía trước thấy vậy hết sức kinh hãi, tuy họ không phải là cao thủ vô địch thiên hạ nhưng cũng là bậc nhất võ lâm, trước giờ rất tự phụ về khinh công, chẳng ngờ đối phương đuổi theo lại giữ được khoảng cách một trượng tùy theo tốc độ khinh công của mình, thật là một điều không thể tưởng tượng được.







Hai người lúc này đã biết gặp phải kình địch, và cũng nhận thấy lời đồn đại trên giang hồ không ngoa.







Đôi bên hai trước một sau phóng đi thoáng chốc đã ra xa Mã Gia Tập mấy dặm, hai lão nhân bỗng tách ra một trái một phải, vụt quay người lại quát :







- Đứng lại!







Diêu Yến Huy buông tiến cười khảy, dừng lại lạnh lùng nói :







- Hai vị đang đêm dẫn bổn nhân ra đây với ý định gì? Hãy mau nói, chớ tự hại mình!







Hai lão nhân buông tiếng cười sắc lạnh, lão nhân bên trái có gương mặt dài hơn trầm giọng nói :







- Trên giang hồ, thanh danh của các hạ rất lẫy lừng, huynh đệ lão muốn được lĩnh giáo tuyệt học chỉ mấy ngày đã danh lừng võ lâm của các hạ, vậy thôi!







Diêu Yến Huy cười khảy :







- Điều ấy chẳng khó, nhưng phải xem hai vị có xứng đáng hay không!







Lão nhân bên phải tức giận quát :







- Ngươi dám xấc xược với Hoài Nam song xú này hả!







Diêu Yến Huy cười khinh bỉ :







- Ai cũng vậy thôi, nhưng danh hiệu Hoài Nam song xú quả là danh phù kỳ thực!







Hoài Nam song xú cả giận quát to :







- Ngươi dám mắng huynh đệ lão phu xấu xí, vậy chứ ngươi giống gì nào?







Những lời ấy hệt như một lưỡi kiếm sắc đâm vào tim Diêu Yến Huy, khiến chàng rúng động toàn thân, mắt rựa tinh quang cười khảy nói :







- Bằng những lời ấy của các hạ cũng đã phạm vào điều đại kỵ của bổn nhân, hôm nay không thể nào để cho hai vị còn sống được nữa.







Hoài Nam song xú nghe vậy bất giác rợn người, lão nhân bên trái trừng mắt giận dữ quát :







- Chớ buông lời khoác lác, trước Hoài Nam song xú này, trên giang hồ chưa từng có ai xấc xược như vậy.







Diêu Yến Huy cười khảy :







- Giờ thì đã có người nói rồi!







Lão nhân bên phải như đã tức giận đến lộn ruột, trỏ tay vào Diêu Yến Huy quát :







- Ngươi có gan đi lại giang hồ thì hãy phô mặt thật ra mới là trang hảo hán, che mặt che mày thế này thì ra giống gì, đúng là quân không thể gặp người.







Diêu Yến Huy trợn trừng mắt giận dữ quát :







- Hoài Nam song xú hôm nay bổn nhân mà để cho hai ngươi sống rời khỏi đây thì trên giang hồ sẽ không còn sự tồn tại của bổn nhân nữa.







Chàng diện mạo bị hủy, lòng tự tôn rất nặng, rất không thích kẻ khác nói mình là đồ không thể gặp được người, Hoài Nam song xú đã lặp đi lặp lại những lời ấy, khiến cho sát khí của chàng bừng dậy.







Hoài Nam song xú buông tiếng cười sắc lạnh một hồi, Đại Xú Trương Tại Nam nói :







- Câu ấy ngươi đã nói đến hai lần rồi...







Lão nói vậy khác nào mỉa mai Diêu Yến Huy chỉ khoác lác chứ không làm được.







Diêu Yến Huy lẽ nào không nghe ra chàng cười khảy nói :







- Ngươi khỏi cần khích, nếu bổn nhân thật sự xuất thủ thì nội trong mười chiêu hoặc một chưởng cũng đủ lấy mạng hai ngươi rồi!







Dứt lời, chàng lại buông tiếng cười thâm trầm.







Tiếng cười ấy chàng đã vận nội lực phát ra làm Hoài Nam song xú nghe đinh tai nhức óc, kinh hãi thầm nhủ :







- “Người này nội lực thật là thâm hậu!”







Nhị Xú Đặng Tu Hà cũng liền vận đầy nội lực buông tiếng cười dài nói :







- Nếu ngươi mà còn khích được lão phu một lần nữa, có lẽ chỉ ba chiêu đã lấy mạng huynh đệ lão phu rồi phải không?







Diêu Yến Huy buông tiếng cười khảy :








Bỗng, một bóng người nhỏ nhắn phóng nhanh đến, người còn ở cách xa mấy trượng đã lớn tiếng nói :







- Vị huynh đài bịt mặt kia, xin hãy nhường Hoài Nam song xú lại cho tiểu nữ!







Hoài Nam song xú đưa mắt nhìn, chỉ thấy cách không xa đã xuất hiện một thiếu nữ tuổi chừng đôi tám, hết sức xinh đẹp, toàn thân y phục dạ hành, mái tóc óng ả được chít bởi một chiếc khăn lục, lưng giắt trường kiếm, đứng dưới ánh trăng trông hệt như Hằng Nga giáng trần.







Diêu Yến Huy xem đến ngây ngẩn, nhận thấy như đã gặp thiếu nữ này ở đâu đó, nhưng nhất thời không sao nhớ ra nổi.







Hoài Nam song xú không biết thiếu nữ này, nhưng nghe giọng điệu nàng thì như là có hiềm khích với huynh đệ mình, khiến hai người hết sức thắc mắc.







Đại Xú Trương Tại Nam ho khan hai tiếng trầm giọng hỏi :







- Mục đích của cô nương dường như là nhắm vào huynh đệ lão phu, chẳng hay...







Thiếu nữ áo đen ngắt lời :







- Lão không cần phải hỏi, bổn cô nương sẽ nói rõ...







Thoáng ngưng, bỗng quay sang Diêu Yến Huy nhoẻn miệng cười nói :







- Hoài Nam song xú với tiểu muội có một vụ công án chưa xong, mong huynh đài nhường cho tiểu muội giải quyết trước rồi hẵng lấy mạng họ được không?







Diêu Yến Huy nghe tiếng nói của thiếu nữ rất quen, nhưng không sao nhớ ra đã nghe được ở đâu, giờ người ta đã lịch sự thỉnh cầu, chàng bèn gật đầu chấp thuận và lui sang bên.







Thiếu nữ áo đen thấy Diêu Yến Huy đã nhận lời thoái lui, lại nhoẻn miệng cười với chàng, nhưng khi quay sang Hoài Nam song xú, nụ cười liền tan biến, đanh mặt lạnh lùng nói :







- Hai lão tặc hãy nghe đây, bổn cô nương đêm nay đến đây là để thanh toán chuyện mà hai ngươi đã gây ra tại Thiên Đài hồi một năm trước...







Thiếu nữ áo đen chưa dứt lời, Nhị Xú Đặng Tu Hà đã quát to :







- Tiểu nha đầu ngươi là gì của Thiên Đài Ẩn Hiệp?







Thiếu nữ áo đen mắt rực hàn quang, đanh giọng nói :







- Bổn cô nương là ai, các ngươi không cần phải hỏi, khi gặp Diêm Vương sẽ tự biết.







Hồi một năm trước Hoài Nam song xú đã ám toán Thiên Đài Ẩn Hiệp, cứ ngỡ là không ai biết, nào ngờ thiếu nữ áo đen này lại biết, khiến hai người hết sức kinh ngạc, thấy nàng không trả lời rõ câu hỏi của mình liền bừng sát cơ quát :







- Ngươi đã biết chuyện ấy, vậy thì đêm nay không thể nào để cho ngươi sống được nữa, xem chưởng!







Vừa dứt lời, song chưởng đã tung ra, một luồng kình lực hung mãnh ập vào thiếu nữ áo đen.









Thiếu nữ áo đen buông tiếng cười khảy, nhanh nhẹn lách người tránh khỏi, trở tay rút lấy trường kiếm.







Dưới ánh trăng, chỉ thấy ánh tím lấp lóa, rồi thì với chiêu “Diêm Hỏa Cuồng Thăng” nhanh như chớp đâm vào ngực Nhị Xú Đặng Tu Hà.







Nhị Xú Đặng Tu Hà một chưởng không trúng đích, thấy đối phương vung kiếm đâm đến, liền vung chưởng bổ ngang ra.







Thiếu nữ bỗng lách người, trường kiếm thoáng chếch sang bên, vẫn tiếp tục đâm nhanh tới.







Diêu Yến Huy thấy thiếu nữ công ra hai kiếm, liền biết nàng võ công cao cường, Hoài Nam song xú với một chọi một chắc chắn sẽ bại dưới kiếm nàng.







Nhị Xú Đặng Tu Hà cũng biết thiếu nữ này là kình địch, không dám khinh suất, xuất thủ hết sức thận trọng, vừa công vừa thủ.







Thiếu nữ một thanh trường kiếm hệt như mãnh long xuất động, chiêu này tiếp nối chiêu kia công ra tới tấp.







Chỉ thoáng chốc, hai người đã giao thủ hơn hai mươi hiệp, bỗng Diêu Yến Huy lớn tiếng nói :







- Bước trung cung, kiếm diễn Tiếu Chỉ Thiên Nam công bụng và tay!







Chỉ nghe một tiếng cười khẽ vang lên, bóng người vụt tách ra, thiếu nữ nhìn Diêu Yến Huy gật đầu, mắt ánh lên vẻ khác lạ.







Trong khi ấy Nhị Xú Đặng Tu Hà tay phải bụm lấy bắp tay trái, máu từ kẽ tay tuôn ra, mặt mày xám ngắt.







Thì ra hai người giao thủ sau hơn hai mươi hiệp, Diêu Yến Huy đã nhận ra khuyết điểm của Nhị Xú Đặng Tu Hà, bởi không muốn ở lại đây lâu, nên chàng lên tiếng chỉ điểm cho thiếu nữ áo đen.







Thiếu nữ áo đen nghe chàng nói, tuy nhận thấy chiêu ấy sử dụng không đúng lúc, nhưng cũng không muốn trái lời chàng, bèn theo lời chàng bước trung cung và thi triển chiêu “Tiếu Chỉ Thiên Nam” bổ vào bắp tay trái Đặng Tu Hà.







Chẳng ngờ chiêu ấy lại đả thương được Đặng Tu Hà, nàng thật không sao hiểu nổi lý do.







Đại Xú Trương Tại Nam thấy huynh đệ thọ thương, kinh hãi phi thân đến, kéo ngón tay Đặng Tu Hà ra xem, chỉ thấy trên bắp tay bị trường kiếm rạch một đường sâu hơn ba tấc, máu chảy ròng ròng.







Đại Xú Trương Tại Nam vội băng bó vết thương cho Nhị Xú, đoạn trừng mắt nhìn thiếu nữ áo đen nói :







- Cô nương kiếm pháp thật lợi hại, Trương mỗ cũng phải lĩnh giáo một phen!







Thiếu nữ áo đen chưa kịp trả lời, Diêu Yến Huy đã cười khảy nói :







- Sao lão không nói thẳng là báo thù một kiếm?







Đại Xú Trương Tại Nam quay sang Diêu Yến Huy, gắt giọng nói :







- Ngươi chớ đắc ý, lát nữa lão phu quyết sẽ lấy mạng ngươi!







Diêu Yến Huy cười khảy :







- Rất sẵn sàng hầu tiếp, nhưng chỉ sợ lão chẳng còn thời gian để mà lấy mạng bổn nhân nữa.







Thiếu nữ áo đen bỗng nói :







- Hoài Nam song xú, hai ngươi một đấu một tuyệt đối không phải là địch thủ của bổn cô nương, tốt hơn hết hãy cùng xông lên, khỏi phải tốn công nhọc sức.







Diêu Yến Huy nghe vậy cười nói :







- Cô nương thật có dũng khí, nhưng có điều là hơi lớn lối một chút!







Thiếu nữ áo đen quát :







- Các hạ dám xem thường bổn cô nương ư?







Diêu Yến Huy cười to :







- Cô nương tuy võ công chẳng kém. nhưng theo tại hạ nhận thấy, nếu hai người liên thủ, cô nương vẫn chưa phải địch thủ.







Thiếu nữ áo đen giận run, quát to :







- Các hạ chớ khoác lác, để bổn cô nương giải quyết hai lão tặc này xong, sẽ cùng cách hạ quyết đấu một phen. Bổn cô nương phải xem các hạ có tuyệt học kinh người gì mà dám huênh hoang khoác lác!







Diêu Yến Huy ha hả cười to :







- Tốt lắm, bổn nhân sẵn sàng hầu tiếp, giờ cô nương hãy lo thanh toán nợ cũ trước đi!







Thiếu nữ buông tiếng cười khảy, chẳng thèm đếm xỉa đến chàng nữa, quay sang Hoài Nam song xú quát :







- Hai lão tặc kia, sao không cùng xông lên đi?







Hoài Nam song xú cả đời ngang dọc giang hồ, đâu từng bị sỉ nhục thế này, cùng tức giận buông tiếng quát vang, vung chưởng tấn công thiếu nữ áo đen.







Thiếu nữ áo đen buông tiếng cười khẽ, trường kiếm thoáng chốc hạ xuống, vụt xoay tay quét ra, tạo thành hai đóa hoa bạc, chia nhau công vào vai lưng hai người nhanh như tia chớp.







Diêu Yến Huy vỗ tay cười nói :







- Chiêu “Trích Tinh Thủ Nguyệt” (hái sao lấy trăng) tuyệt lắm! Ồ, chiêu “Tam Tinh Tại Hộ” này lại càng tuyệt hơn!







Thiếu nữ áo đen chiêu này nối tiếp chiêu kia, nghe vậy giận dỗi nói :







- Ai cần các hạ khen?







Hoài Nam song xú thấy mấy chiêu đã qua mà chưa làm gì được đối phương, không khỏi nóng lòng sốt ruột, sử dụng lối đánh cương ngạnh tiếp ứng địch.







Diêu Yến Huy thấy vậy cười to nói :







- Đối phó với một nhược nữ...







Chưa dứt lời, thiếu nữ áo đen giận dỗi quát :







- Ai nói bổn cô nương là nhược nữ?







Diêu Yến Huy cười phá lên :







- Không phải, cô nương là cường nữ, vậy được rồi chứ? Đối phó với một cường nữ mà lại dùng lối đánh vô lại như vậy, Hoài Nam song xú thật uổng được hư danh.







Chàng vừa dứt lời, bỗng phía đối diện vọng đến tiếng cười khảy nói :







- Người bịt mặt áo trắng ngươi chẳng phải cũng là kẻ uổng được hư danh hay sao?







Diêu Yến Huy chỉ thấy một bóng người từ ngoài mười trượng phóng đi nhanh như chớp, biết đó là một cao nhân, liền tung mình đuổi theo và quát :







- Tôn giá khoan đi đã!







Bóng người phía trước chỉ đáp lại bằng một tiếng cười lạnh lùng, tiếp tục phóng nhanh đi.







Diêu Yến Huy tức giận quát :







- Được, để xem các hạ là nhân vật thế nào?







Đoạn liền gia tăng khinh công, một cái tung mình đã vượt qua mấy trượng, nhanh như tia chớp đuổi theo.







Chàng khinh công tuyệt đỉnh, bóng người phía trước tuy khinh công cao cường, nhưng so ra hãy còn kém xa chàng, chỉ mấy lượt tung mình chàng đã rút ngăng khoảng cách không đầy một trượng.







Diêu Yến Huy thấy bóng người phía trước rất quen, bỗng dừng lại quát :







- Các hạ có thể đứng lại rồi chứ?







Bóng người ấy giật mình, vội lướt nhanh tới, ra xa mấy trượng mới nói :







- Khương gia đang có việc bận, không có thời gian giáo huấn tiểu tử ngươi, sáng sớm mai hãy đến Âm Cương Lĩnh chịu chết.







Diêu Yến Huy giờ mới nhận ra bóng người phía trước chính là Hàn Băng Ác Long, diện mạo chàng bị hủy cũng là do Hàn Băng Ác Long gián tiếp gây ra, bởi nếu lão mà không phế võ công chàng thì chàng đâu bị Khô Lâu Âm Bà cào nát mặt mà không có sức phản kháng.