Ở nhà máy dệt của nhà họ Lee, không khí đang rất khẩn trương. Công nhân ráo riết tăng ca, các kỹ sư của công ty đều tập trung ở phòng nghiên cứu, các đơn hàng lớn nhỏ đều bị đặt sang một bên. Mọi người không ai bảo ai đều không dám lơ đễnh, đích thân ông quản gia đến nhà máy đôn đốc.
Có chuyện gì mà quan trọng đến thế? Người ta đồn rằng, bạn trai của cô Lee đang cần một loại vải thật đặt biệt để may trang phục cho chuyến lưu diễn sắp tới. Ai cũng biết cô Lee là báu vật trong lòng ngài tổng giám đốc Lee, tiếng nói của cô Lee quan trọng thế nào và ảnh hưởng đến chén cơm của họ ra sao. Nếu sản phẩm làm ra có thể làm cho cho bạn trai của cô Lee hài lòng tức là làm cho cô Lee hài lòng, cô Lee hài lòng cũng đồng nghĩa với ngài tổng giám đốc Lee hài lòng, vì vậy họ phải làm ra một loại vải thật đặt biệt. Mọi người miệt mài ngày đêm, nỗ lực vắt óc, cuối cùng cũng không uổng công vất vả. Ba ngày sau những bàn tay tài hoa đã cho ra đời một loại vải đen óng ánh, mềm nhẹ như tơ trời, có thể xem là độc nhất vô nhị. Ông quản gia vô cùng hài lòng, lập tức đóng gói cẩn thận, sai người mang đến cho Gi Gi. … Ở phòng tập của nhóm nhạc Rồng Xanh.
Mọi người không hiểu Gi Gi bận làm gì mà nhốt mình trong phòng tối, không cho ai quấy rầy, nhưng mọi người cũng không bận tâm lắm. Gi Gi vẫn thường hay đóng cửa để tập trung sáng tác.
Nhân lúc Gi Gi không có mặt, mọi người tranh thủ cùng nhau nghiên cứu tấm bản đồ. Tấm bản đồ được anh Jin in ra từ điện thoại, phóng to cho mọi người xem cho rõ.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với nhau, các anh em đều thống nhất là sẽ không cho Gi Gi biết gì về tấm bản đồ lấy được ở nhà cô Lee. Vì dựa theo tính cách cương trực của Gi Gi, rất có thể anh sẽ đòi trả lại tấm bản đồ cho anh Choi Won Kyung hoặc tệ hơn là đòi giao nộp cho cảnh sát.
RM nghiên cứu hình vẽ hồi lâu rồi nói: “Anh Jin, sao em thấy nó giống như sơ đồ của núi X.”
Anh Jin cũng gật gù: “Anh cũng thấy vậy.”
Jimin hạ giọng thì thầm: “Vậy chúng ta có đi tìm kho báu không? Em nghe nói cô Lee và Sao Kim đã bị bắt cóc, có lẽ bọn cướp cũng đang ráo riết truy tìm kho báu.”
RM nói: “Nếu vậy chúng ta phải nhanh chân lên mới được. Nếu cô Lee giao nộp tấm bản đồ này cho bọn bắt cóc để giữ mạng thì chúng ta chỉ uổng công vô ích.”
Anh Jin chỉ cười lắc đầu, dựa theo tính cách của cô Lee phân tích: “Yên tâm đi, cô ta sẽ không giao tấm bản đồ này cho bọn bắt cóc đâu. Cô ta tinh khôn như thế, nhất định sẽ dùng tấm bản đồ này như lá bùa hộ thân. Nếu bây giờ đưa ra, cô ta chỉ có một con đường chết.”
Mọi người đều gật đầu đồng tình với anh Jin.
Cookie bèn hỏi: “Vậy chúng ta định khi nào lên đường tìm kho báu, chúng ta nói thế nào với anh Gi Gi?”
RM quyết định: “Theo anh thấy là ngày mai đi, chúng ta nói là đi chơi dã ngoại với nhau. Gi Gi đang bận lo chuyện Sao Kim bị bắt cóc, sẽ không chú ý tới chúng ta đâu.”
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” …
Trời về khuya, gió càng lạnh buốt như cắt da cắt thịt, bầu trời không trăng không sao tối đen như mực. Có hai chiếc xe lần lượt chạy tới chân núi X thì dừng lại. Ở đây rất vắng vẻ, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rít. Chiếc xe mở cửa ra, mấy người đàn ông bước xuống, đảo mắt nhìn quanh, rõ ràng họ đang đợi người.
Lại có một chiếc xe nữa chạy tới, một người đàn ông khác dắt xuống xe một con chó to lớn có bộ lông cũng đen tuyền như màu của bóng đêm, chỉ có đôi mắt như hai hòn than rực lửa. Người này nói: “Cậu chuẩn bị xong hết chưa Gi Gi?”
Gi Gi khẽ gật đầu móc ra một sợi dây chuyền, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt sợi dây chuyền là một cái túi nhỏ, hiển nhiên trong đó chứa đựng một vật rất quan trọng. Anh nói: “Đã xong hết rồi. Nếu như bọn chúng muốn tìm kho báu thì nhất định sẽ đến núi này, và nếu chúng ta muốn tìm được cô Lee thì chỉ có thể trông cậy vào Khủng Long mà thôi. Đàn chó của cô Lee nuôi đều là chó được tuyển chọn và huấn luyện, trong đó Khủng Long là con tinh khôn nhất, lại ở trong lâu đài cùng với cô Lee. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Khủng Long thông minh như thế nào, và hiểu ý chủ ra sao. Chắc chắn nó sẽ tìm được cô Lee nhanh hơn chúng ta.” Anh vừa nói vừa đưa tay ra định xoa đầu Khủng Long nhưng nó chỉ lùi lại gườm gườm nhìn anh và nhe ra hàm răng nhọn hoắc ra gầm gừ: “Gừuuu, đừng có đụng vào tui, nể mặt anh đẹp trai nên tui không cắn đó.”
Người đàn ông kia vội giữ Khủng Long lại nói: “Cẩn thận đó Gi Gi, coi chừng nó cắn. Khủng Long tinh khôn nhưng rất hung dữ, hơn nữa nó cũng không phải là chó cảnh sát chuyên nghiệp, chỉ sợ nó không tìm được cô Lee.”
Gi Gi chỉ đưa sợi dây chuyền cho người đàn ông đeo vào cổ Khủng Long, anh nói: “Tôi tin Khủng Long sẽ tìm được cô Lee. Bọn cướp rất là độc ác và tàn bạo, tôi chỉ hy vọng Khủng Long kịp thời mang thứ này đến cho bọn họ để bọn họ có thể tạm thời giữ mạng chờ được giải cứu. Được rồi, thả Khủng Long ra đi.”
Sau đó anh xoa đầu Khủng Long dịu dàng nói: “Đi đi Khủng Long, đi tìm chủ nhân của mày và cả Sao Kim nữa. Hãy mang thứ này đến cho cô ấy.”
Khủng Long lại gầm gừ với anh: “đừng tưởng đẹp trai là có thể dụ dỗ tui, tui không dễ mua chuộc như vậy đâu. Gừ gừ,... nhưng mà tui thích lắm, vuốt chỗ này nè anh đẹp trai. Tui phải nói cô chủ bắt anh về nhà nuôi... Gừ gừ... Đúng rồi, tui phải đi tìm cô chủ.”
Khủng Long hếch mũi lên đánh hơi, dường như trong gió có mùi của cô chủ. Dựa theo bản năng của loài chó, nó cảm thấy chủ nhân ở gần đâu đây, nó bèn lao vút đi.
“Được rồi, chúng ta về thôi Gi Gi, tôi đã cài chip định vị lên người Khủng Long rồi. Chuyện tiếp theo cứ giao cho cảnh sát chúng tôi.”
Gi Gi chỉ gật đầu bắt tay từ biệt viên cảnh sát rồi nhìn lên bầu trời tìm kiếm ngôi sao sáng nhất nhưng chẳng thấy đâu, bầu trời thật tối tăm. Anh thì thầm: Sao Kim, cố lên, em nhất định phải trở về.
Hai chiếc xe lại xuyên qua màn đêm chạy đi.