Trời đã về khuya, vạn vật dường như đang say ngủ. Trong một cái miếu nhỏ nằm ở ven đường đi lên núi, có một nhóm người đang hí hoái bày biện lễ vật để tế tướng quân. Ngoài cửa miếu là tượng hai con cọp đá đứng chầu, ở giữa miếu là tượng tướng quân tay cầm gương, mình khoát áo choàng vô cùng uy nghi.
Sao Kim và cô Lee đang sắp đặt bày biện bàn hương án, mâm đèn hoa quả, khói hương nghi ngút, vô cùng trang trọng. Anh Choi Won Kyung đã viết sẳn một bài văn tế để gọi hồn tướng quân.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh Choi Won Kyung bắt đầu quỳ đọc văn tế, Sao Kim và cô Lee quỳ ở sau lưng anh Choi Won Kyung, còn đại ca mắt hí và bọn đàn em thì nghiêm trang quỳ ở phía sau, không khí vô cùng trang nghiêm.
Sao Kim nghe anh Choi Won Kyung đọc văn tế mà hai mắt cứ từ từ dính lại, buồn ngủ quá. Giọng đọc của anh Choi Won Kyung trầm bổng lên xuống như ru ngủ, đầu của Sao Kim cứ gục lên gục xuống theo nhịp điệu. Sao Kim nghe văn tế mà không hiểu gì hết, đầu óc cô cứ nặng trĩu, sau đó thì ngả vào vai cô Lee đang quỳ ở kế bên làm cô Lee phải đưa tay giữ Sao Kim lại cho khỏi ngã.
Cô Lee hoảng sợ liếc nhìn gã đại ca, mặt gã vẫn cứ lạnh lùng không có chút biểu cảm nào. Cô định lay Sao Kim dậy nhưng gã đại ca mắt hí ngăn cô lại. Gã khẽ nói: “Cứ để cho cô ta ngủ, biết đâu sẽ mộng thấy tướng quân. Chúng ta ra bên ngoài hít thở một chút đi, trong này ngộp quá.”
Gã đại ca mắt hí và bọn đàn em lặng lẽ rút ra bên ngoài cửa miếu, canh chừng ngay trước cửa. Bầu trời tối đen như mực, gió đêm thổi từng cơn lạnh lẽo tạo cảm giác thê lương. Mấy tên côn đồ dựa vào nhau thiu thiu ngủ.
Lúc này, có một bóng đen to lớn với bộ lông đen tuyền rón rén bò tới, đó chính là Khủng Long. Khủng Long đã tới đây nãy giờ nhưng nó vẫn núp ở sau gốc cây nhìn vào trong miếu, nó không vội chạy vào tìm chủ nhân.
Khủng Long chờ cho đến khi mọi người ngủ say, nó mới cụp đuôi, ép sát người xuống đất rón rén bò vào đến bên cạnh chủ nhân. Hai chủ nhân của nó đang ôm nhau ngủ say. Khủng Long dụi đầu vào cô Lee rồi lại thè lưỡi liếm lên má lên môi Sao Kim. Sao Kim đẩy đầu Khủng Long ra kêu lên: “Đừng mà Gi Gi.”
Gã đại ca mắt hí nghe động mở choàng mắt ra nhìn vào, Khủng Long nhanh nhẹn luồn ra sau lưng cô Lee nằm ép mình sát vào cô ta, bộ lông đen tuyền của nó hòa lẫn trong bóng tối. Gã đại ca mắt hí lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Lúc này cô Lee mới mở mắt ra rồi khẽ lay Sao Kim dậy, cô khẽ nói: “Sao Kim, bọn chúng ngủ rồi, chúng ta trốn thôi.”
Sao Kim tỉnh dậy nhìn thấy Khủng Long thì rất vui mừng, cô ôm lấy nó vuốt ve khẽ nói: “Bọn chúng đông như vậy, sợ rằng chúng ta chạy không thoát, để tôi dụ bọn chúng đi chỗ khác, hai người hãy nhân cơ hội chạy trốn. Ai chạy được cứ chạy, thoát được người nào hay người đó.”
Anh Choi Won Kyung khẽ hỏi: “Cô định làm gì?”
Sao Kim thì thầm: “chẳng phải bọn chúng đang đợi tướng quân hiển linh sao? Cầu được ước thấy.” Nói xong cô tinh nghịch nháy mắt một cái.
Một luồng gió lướt qua, mấy gã côn đồ giật mình mở choàng mắt. Bọn chúng đều là những tay giang hồ lão luyện, tính cảnh giác đặt biệt cao. Giống như dã thú quan tâm tới con mồi, gã đại ca lập tức nhìn vào trong miếu, gã nhìn thấy các con tin đang nằm ngủ say, mấy ngọn đèn cầy leo lét rồi phụt tắt, chỉ còn lại mấy chấm đỏ của nhang cắm trong lư hương trên bàn thờ.
Tên đầu trọc thì lắp bắp gọi: “Đại... đại ca... nhìn kìa.”
Mấy gã đàn em thì trợn mắt nhìn chằm chằm vào bóng trắng đang từ từ đi vào khoảng không tối đen ở trước mặt. Bóng trắng này đang cưỡi trên lưng một con vật to lớn, tay cầm gươm giơ lên cao, áo choàng bay phấp phới theo gió.
Gã mặt thẹo ngồi kế bên thì thầm: “Tướng quân hiển linh rồi, tướng quân cầm gươm cưỡi ngựa, thật là oai phong.”
Một gã khác lên tiếng cãi lại: “Không phải cưỡi ngựa đâu, tướng quân cưỡi gấu.”
Một gã khác lại nói: “Tao lại thấy giống như tướng quân cưỡi chó.”
Một tên khác bực tức nói: “Ngu ngốc, mày có thấy con chó nào to lớn như vậy không? Tướng quân đã thành thần rồi, chắc chắn tướng quân cưỡi kỳ lân.”
Gã đại ca mắt hí bực tức mắng: “Im đi, cả đám ngu ngốc. Ở đây cãi nhau làm gì, muốn biết tướng quân cưỡi con gì thì đuổi theo coi thử.”
Tên hồi nãy lắp bắp: “Đại ca, em sợ lắm. Lỡ tướng quân tức giận bẻ cổ chúng ta thì sao? Con người đâu có đấu được với thần thánh. Hay là thôi đi đại ca.”
Gã đại ca mắt hí nói: “Ngu ngốc, mày quên chúng ta đến đây để làm gì rồi sao? Chúng ta cầu xin tướng quân hiển linh để chỉ đường vào kho báu, bây giờ tướng quân hiển linh rồi, còn không nhanh đuổi theo. Cơ hội không đến hai lần, ai sợ thì ở lại đây canh chừng con tin, còn lại theo tao.”
Gã nhìn theo bóng áo trắng đi xa dần mất hút khiến gã không chần chờ nữa. Gã nhổm dậy đuổi theo, mấy gã đàn em qua giây phút sợ hãi cũng vội vàng chạy theo.
Lời của tác giả: Nhớ lúc bắt đầu chỉ định viết 10 chương cho vui, vì đây là bộ truyện đầu tiên tui chắp bút nên chỉ định viết vài chương cho vui chứ chắc không ai thèm đọc đâu. Vậy mà đi tới 100 chương rồi, không biết hay dỡ ra sao, viết cho vui thôi chứ chắc không ai đọc đâu.