Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 50: Nhà trọ bị ma ám




Jimin quay ra xe, Ngọc cũng lót tót chạy theo. Nhưng Jimin khởi động máy xe mãi chẳng nổ, có lẽ nó đã bị hỏng chỗ nào rồi. Jimin chắc lưỡi nói: “Xem ra chúng ta phải qua đi chung xe với anh Gi Gi rồi. Cô nói chuyện nên cẩn thận một chút.”

Ngọc bước tới bên xe của Gi Gi, cô khẽ liếc trộm anh Choi Won Kyung một cái. Mặt mày anh Choi Won Kyung mọc thêm mấy cục u xanh đỏ, môi anh ta sưng vù rướm máu khiến Ngọc nhớ tới hình ảnh anh Choi Won Kyung rơi xuống với tư thế úp mặt vào bãi phân voi. Dù cố gắng hết sức nhưng Ngọc vẫn phì cười, Jimin vội đưa tay lên bịt miệng cô lại. Anh nghiêng người cúi chào anh Choi Won Kyung một cách rất lịch sự và giơ tay lên vẫy tay với Gi Gi khi anh nhìn thấy Gi Gi cau mày khó chịu. Vẻ mặt Jimin vẫn rất tỉnh và cũng rất đẹp trai nha. Đợi Gi Gi quay người ngồi vào ghế lái, Jimin khẽ nói: “Cô mà còn cười nữa thì anh Gi Gi sẽ ném cô ra khỏi xe thật đó. Tính anh ấy cục súc lắm.”

Ngọc hậm hực trong lòng, không cho người ta cười cũng là tội ác đó nhé. Ngọc bất ngờ le lưỡi ra liếm vào lòng bàn tay Jimin đang bịt miệng cô khiến Jimin giật mình như bị điện giật, anh vội rụt tay lại. Chỉ một thoáng sắc mặt anh chuyển sang đỏ bừng, anh vội vàng mở cửa xe ngồi vào băng sau, Ngọc cũng nhanh chóng vào theo. Sao Kim bước vào theo ngồi kế bên Ngọc, cô cảm thấy không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ, nhưng cô cũng không hỏi.

Anh Choi Won Kyung ngồi kế bên ghế lái ở ngay trước mặt Sao Kim, dù anh ấy đã ra đầm nước rửa sạch phân dính trên người thì mùi hôi vẫn còn đi theo anh ta, nó lan tỏa trong không gian hẹp trong xe khiến Sao Kim nhăn mặt, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng. Ngọc thì kéo cái nón trên đầu xuống úp trên mặt mình. Nói gì thì cô vẫn sợ Gi Gi đuổi xuống xe nên cô ngồi im an phận.

Xe chạy tới một ngã ba, đột nhiên anh Choi Won Kyung chồm dậy nói: “Gi Gi, rẽ vào đường này nè. Tuy rằng đường khó đi nhưng sẽ ra khỏi khu rừng này nhanh hơn đi theo đường mòn cũ.”

Gi Gi nghe lời rẽ vào con đường bên trái theo hướng dẫn của anh Choi Won Kyung.

Ngọc kéo cái nón trên mặt xuống quay sang khẽ thì thầm với Jimin: “Chẳng phải anh nói anh ta đi tới đây vì muốn có thêm hiểu biết thực tế sao? Tôi thấy anh ta còn hiểu rõ nơi này nhiều hơn chúng ta. Rõ ràng anh ta chỉ muốn bám theo Gi Gi thôi.”

Jimin chỉ đưa tay lên miệng: “Xuỵt.”

Chiếc xe lại lao vút đi, chạy được hơn một tiếng thì ra khỏi khu rừng đi vào đại lộ. Anh Choi Won Kyung đang lên cơn sốt, hai gò má anh ta đỏ bừng, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Ban nãy vì quá tức giận mà anh ta tát nước ào ào lên người mình. Cho dù nước trong đầm có lạnh như nước đá thì cũng không dập tắt được cơn cuồng nộ đang trào dâng sôi sục ở trong lòng anh ta. Anh ta cứ tát nước cho đến khi Gi Gi tiến đến kéo anh ta lên.

Gi Gi dừng xe ở trước một cửa hàng tiện lợi bên đường để mua thuốc và quần áo cho anh Choi Won Kyung. Anh Choi Won Kyung cần thay quần áo khô ráo và uống thuốc hạ sốt, không khéo anh ta bị cảm cúm mất.

Mọi người kéo nhau vào cửa hàng chọn một số thứ đồ ăn và thức uống mà mình cần. Khi tính tiền, Gi Gi cũng nhân tiện hỏi thăm: “Ở gần đây có khách sạn nào không vậy ông chủ?”

Ông chủ nhanh nhảu nói: “Khu này thưa dân cư nên chỉ có một cái nhà trọ cũ ở cách đây hai cây số. Cậu cứ chạy thẳng đường này sẽ nhìn thấy nó nằm ở bên tay phải. Nhưng tôi khuyên cậu hãy chạy thẳng vào thành phố mà không nên nghỉ ở đó. Bây giờ chẳng ai dám vào đó thuê phòng cả.”

Gi Gi vừa trả tiền vừa hỏi: “Chỗ đó có gì không tốt sao?”

Ông chủ khẽ hạ giọng thì thầm: “Một năm trước bà chủ nhà trọ đó tự giận chết, sau đó người ta vẫn thấy bà chủ nhà trọ đó hiện hồn về. Căn nhà trọ đó bị ma ám.”

Jimin đứng bên nghe vậy thì khẽ rùng mình, mặt anh méo xệch, anh nói: “Anh à, hay là chúng ta chạy thẳng về nhà đi. Ở đây không có bác sĩ mà còn thiếu thốn tiện nghi. Lời đồn đại cũng không phải là vô cớ.”

Nhưng Gi Gi chỉ lắc đầu: “Chuyện ma quỷ vốn không có thật, anh Choi Won Kyung bị sốt rồi, vả lại trời cũng đã tối. Chúng ta cần nghỉ lại đây một đêm cho anh ấy nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường.

Ngọc đứng bên cạnh nghe vậy vô cùng khoái chí, cô không sợ ma. Lúc trước cô còn hay kể chuyện ma cho mấy đứa trẻ trong xóm nghe lúc tối trời. Cái đầu đen tối của cô lập tức hoạt động, nếu cô có thể lợi dụng chuyện ma này mà ôm Jimin thì hay lắm, vì vậy cô vui vẻ nói: “Đúng rồi, buổi tối lái xe rất nguy hiểm, chúng ta nên nghỉ lại đây một đêm đi. Jimin, anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cho anh.”

Sao Kim thấy Ngọc vui vẻ hào hứng như thế thì chỉ khẽ lắc đầu, cô đoán rằng bây giờ trong đầu óc chị Ngọc chỉ toàn những suy nghĩ không trong sáng.

Gi Gi nói: “Được rồi, nếu không ai có ý kiến gì nữa thì chúng ta đi tới thuê nhà trọ ở lại đêm nay.”