RM gật đầu đồng ý, anh nhìn Sao Kim thầm thán phục, cảm thấy cô cam đảm hơn anh nghĩ nhưng anh vẫn thấy Ngọc nói đúng, anh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô biết thạch sa trận ở đâu sao? Hôm qua chúng ta đã đi lòng vòng nơi này, cũng đâu có thấy thạch sa trận? Tôi nghĩ hai cô nên trở về doanh trại nghỉ ngơi đi, việc tìm Gi Gi để chúng tôi lo liệu.”
Anh Chaewon cũng nói: “thạch sa trận chỉ là truyền thuyết, chưa ai tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa chúng ta cũng không biết Gi Gi đi đâu, có lẽ phải đi tìm hết cả thung lũng, vẫn cần thêm người trợ giúp.”
Jimin bỗng giơ tay lên nói: “Em biết rồi, chắc chắn thạch sa trận sẽ ở nơi có nhiều đá, đúng như tên gọi. Chúng ta cứ tìm ở nơi có nhiều đá là được.”
Anh Jin xì một tiếng, đẩy Jimin qua một bên, tránh ra cho anh thể hiện. Anh đứng lên nói: “Mấy đứa không biết gì hết, chỉ có anh biết Gi Gi đi đâu. Trời thì tối tăm, nơi này vốn không phân biệt được phương hướng. Anh biết tính Gi Gi, Gi Gi lười như vậy chắc chắn không chạy loạn mà sẽ dựa vào một điểm đặt biệt nào đó xác định phương hướng, để nếu thoát được thì còn chạy trở về.”
Mọi người đồng loạt vỗ tay: “Hay quá anh ơi, nói tiếp đi. Theo anh thì Gi Gi sẽ dựa vào điểm đặt biệt gì?”
Anh Jin tỏ ra quan trọng nói tiếp: “Âm thanh, nếu không nhìn thấy thì chỉ có thể dựa vào âm thanh. Nhưng ở đây có âm thanh đặt biệt gì thì anh chưa nghĩ ra.”
Mọi người ngẩn ra suy nghĩ, cũng có lý. Nhưng ở đây ngoài tiếng gió và tiếng côn trùng thì còn có âm thanh đặt biệt gì? Hay là nghe thử?
Mọi người im lặng dỏng tai nghe ngóng. Một lát sau, Cookie chỉ tay về một phía nói: “Ở phía bên này em nghe tiếng gió rất kỳ lạ. Tiếng gió đập vào đá âm vang trầm bổng, thánh thót như tiếng đàn.”
RM cũng lắng nghe rồi nói: “Có phải giống như tiếng đàn đá không?”
Cookie gật đầu nói: “Có lẽ là vậy.”
RM nói tiếp: “Được rồi, chúng ta đi theo hướng này tìm thử. Nếu ai mệt thì về doanh trại nghỉ ngơi đợi tin tức. Ai chưa mệt thì đi tiếp. Lần đi này rất nguy hiểm, theo tôi thì hai cô nên trở về doanh trại đợi tin tức của chúng tôi.”
Sao Kim lắc đầu nói với giọng cương quyết: “Không, em đã nghỉ ngơi đủ rồi, em muốn đi tìm Gi Gi.”
Ngọc thấy Sao Kim cương quyết như vậy thì đành phải xuôi theo, cô nói: “Vậy được, chị đi cùng với em. Nếu em xảy ra chuyện thì chị thật khó ăn nói với dì.”
Mọi người nhìn nhau rồi quyết định cùng lên đường. Nếu Gi Gi đi vào thạch sa trận thì rất nguy hiểm, cần phải nhanh chóng tiếp cứu. Lần này mọi người rất cẩn thận, đi một lát thì dừng lại lắng tai nghe ngóng, tiếng âm vang thánh thót càng lúc càng rõ, mọi người đã tiến tới thạch sa trận, nơi đây bắt đầu xuất hiện những cây cột đá uy nghiêm sừng sững.
RM nhanh chóng cởi áo len ra đưa cho Sao Kim, Sao Kim khéo léo cắt một cái, kéo ra một sợi len cột vào một cây cột đá. Mọi người tiếp tục đi sâu vào thạch sa trận, sợi len tự động xổ ra kéo dài theo bước đi, khi trở về mọi người chỉ việc đi ngược lại theo sợi len là được, không sợ bị lạc. Ai nấy đều yên tâm hăm hở đi vào. RM thong thả đi đằng sau, vừa đi anh vừa quan sát mấy cây cột đá. Anh nhận ra trên cột đá ngoài những dấu dao chém còn có những ký hiệu kỳ lạ, không hiểu nó mang ý nghĩa gì.
Bỗng mọi người nghe thấy một tiếng rên ư ử, một con vật đầy lông đang nằm bên cạnh một cây cột đá, vết thương trên mình được băng bằng mảnh vải mà chỉ nhìn thoáng qua, mọi người đã nhận ra là áo của Gi Gi. Điều này chứng tỏ Gi Gi đang ở đây, Khủng Long đã bị thương, và bọn bắt cóc cũng đang ở đây, nếu có dây dẫn đường thoát ra ngoài vậy thì công sức của Gi Gi đã trở nên vô ích. Cookie phản ứng vô cùng mau lẹ, anh nhào tới giật mạnh sợi dây len, sợi dây len bị kéo căng đứt phựt. Cookie nắm lấy phần còn lại của cái áo len ném lên một cây cột. Không còn sợi len dẫn đường đồng nghĩa với tất cả mọi người đều đã bị giam trong thạch sa trận.
“Vút vút vút vút...”
Mấy cây phi đao bay vút ra như tia chớp, Ngọc kéo Sao Kim nép vào bên một cây cột, Jimin múa tít cây kiếm đang cầm trong tay gạt phi đao, mấy anh bảo vệ đẩy anh Jin và Hopi sang một bên. Phi đao của Đại ca mắt hí đúng là danh bất hư truyền, hai anh bảo vệ ôm cánh tay bị thương kêu lên đau đớn.
Đại ca mắt hí bước ra khỏi chỗ nấp vỗ tay khen ngợi: “Giỏi lắm, phản ứng nhanh lẹ, nhưng mà mày có nghĩ tới nếu bọn tao không ra được thì bọn mày cũng đâu có thoát khỏi đây được.”
Hắn lại ra tay tấn công, chỉ lắc mình một cái, các anh bảo vệ nằm lăn ra đất, Sao Kim bị hắn tóm trong tay. Một tay hắn vòng ôm eo cô cười hỏi: “Bản đồ kho báu đâu? Cô lấy ra đưa cho Gi Gi giải đi.”
Lúc này đầu trọc và Gi Gi bước ra, hắn khoát vai anh ra vẻ thân thiết nhưng chỉ có Gi Gi mới biết, cánh tay hắn như tảng đá nặng ngàn cân đè lên vai anh.
Mặt thẹo đưa đôi mắt hung ác nhìn mọi người nói: “Đại ca, để em giải quyết hết đám này cho.”
Gi Gi nghe vậy ngẩng đầu lên nói bằng giọng cương quyết: “Nếu ông làm hại bất kỳ người nào, tôi quyết không giải bí mật của tấm bản đồ, cùng lắm thì chết chung ở nơi này.”