Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 120: Trong thung lũng ma (3)




Đại ca mắt hí đang đi trước dẫn đầu, càng lúc hắn càng tức giận. Không biết đây là nơi quỷ quái gì mà sương mù dày đặt che khuất tầm mắt, dưới mặt đất thì đầy rẫy hầm hố và cả cạm bẫy. Trong đám đàn em đã có mấy tên bị thương vì vô tình trúng bẫy khiến bọn chúng thận trọng hơn, nhưng điều đó càng khiến cho bọn chúng căng thẳng và bực tức vô cớ. Một con chuột chạy qua cũng khiến hắn bực tức chửi thề, hắn vừa đói vừa mệt, trong lòng nôn nóng không biết làm sao ra khỏi nơi này.

Bỗng có một tiếng hét lớn thất thanh phá vỡ cục diện bế tắc, không phải là tiếng của đồng bọn, ở đây còn có người khác. Cả đám dừng lại thận trọng nghe ngóng: là một nhóm khác cũng đi tìm kho báu hay là cảnh sát đã đuổi theo tới đây?

Cả bọn đồng loạt rút vũ khí ra cầm trong tay, tản ra mai phục rồi nhanh nhẹn lao ra khống chế Hopi và Cookie đang chạy tới.

Đại ca mắt hí lạnh giọng hỏi: “Hai người là ai? Tại sao lại ở đây?”

Hopi và Cookie run rẩy nhìn bọn bắt cóc, từng gương mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo như âm binh đến từ địa ngục khiến cả hai sợ run bần bật. Hopi lắp bắp nói không nên lời, còn Cookie cố gắng trấn tĩnh nói: “Chúng tôi... chúng tôi bị lạc đường. Các ông biết đường làm ơn chỉ giúp.”

Một tên tức tối chửi thề: “Mẹ kiếp, bọn tao mà biết đường thì đâu có quanh quẩn ở đây.”

Đầu trọc nhìn kỹ Cookie rồi nói: “Sao tao nhìn mặt thằng này thấy quen lắm, dường như tao đã gặp ở đâu rồi. Không lẽ là cảnh sát sao? Đại ca, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, để em chặt tay chặt chân hai thằng này để đề phòng hậu hoạn.”

Hopi hoảng sợ lắc đầu lia lịa, rưng rưng nước mắt nói: “Chúng tôi không phải là cảnh sát, chúng tôi chỉ là học sinh, hu hu. Anh Jin cứu em với.”

Lúc này anh Jin và RM vừa chạy tới, anh Jin vội vàng lên tiếng: “Đại ca, khoan đã, hai đứa này là em họ của em, thỉnh thoảng bọn chúng vào rừng thăm chúng em, xin đại ca tha cho hai đứa nó.”

Hopi và Cookie nghe vậy vội gật đầu lia lịa: “Phải phải, chúng tôi là em họ của anh Jin, chúng tôi vào rừng thăm anh Jin và bị lạc đường thôi.”

Đại ca mắt hí vẫn đang chăm chú quan sát Hopi và Cookie. Bọn chúng là tội phạm nên thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát và tội phạm, nếu có quen mặt thì cũng chỉ quen mặt cảnh sát và tội phạm. Nhìn mặt Hopi xanh mét, run rẩy vì sợ thì chắc không phải cảnh sát, cảnh sát không thể nào nhát gan như thế. Nhưng nhìn thấy Cookie cơ bắp cuồn cuộn thế kia thì thật không thể xem thường, dáng vóc này rõ ràng là do luyện tập, không phải là hạng tay mơ.

Đại ca mắt hí hất hàm nói: “Trói lại trước, tính sau. Còn hai đứa bây nãy giờ ở đâu sao giờ này mới tới, Sao Kim đâu?”

Nguy rồi, Sao Kim đang ở với Gi Gi mà bọn chúng lại đang muốn bắt Gi Gi. Anh Jin đảo nhanh đôi mắt, rồi lập tức liếng thoắt: “Đại ca, Sao Kim bị cướp mất rồi.”

Đầu trọc lập tức giơ con dao trong tay lên nói: “Là ai to gan vậy, dám bắt người của ta? Bọn chúng có mấy người? Đi, chúng ta đi đòi lại người.”

RM cũng lo sợ bọn chúng đi tìm sẽ phát hiện ra Gi Gi, bộ óc thiên tài của anh chợt nhớ tới Sao Kim kể chuyện giả tướng quân hiển linh nên vội nói: “Chúng tôi không biết có mấy người, chỉ thấy một cơn gió thoáng qua, có mấy bóng áo trắng chập chờn, còn Sao Kim thì biến mất. Anh Jin nè, hình như bọn họ rất kỳ lạ, nhìn mơ hồ không rõ mặt.”

Anh Jin hiểu ý lập tức hưởng ứng: “Em nói anh mới nhớ, lúc bóng áo trắng lướt qua anh, anh có cảm giác lạnh như đóng băng vậy, cả người cứng đờ không nhúc nhích được luôn đó. Lúc đó anh sợ quá không dám nhìn mặt bọn họ mà chỉ cúi xuống, giờ nhớ lại thì hình như anh không hề nhìn thấy chân bọn họ.” Kể xong, một luồng gió lạnh thổi qua, anh rùng mình ớn lạnh, sao anh lại đi tự mình hù mình vậy chứ?

Hopi nghe anh Jin kể đến đó thì cảm thấy tất cả lông tơ trên người dựng hết cả lên, anh tái mặt, lắp bắp nói: “Hồi nãy... hồi nãy... em nhặt được một cái... một cái đầu lâu người... cho nên em mới bỏ chạy.”

Anh Jin vỗ đùi đét một tiếng như vừa ngộ ra điều gì, nói tiếp: “Lúc anh đuổi theo em tới đây, anh thấy mấy bóng người không có đầu, trên mình khoát áo choàng trắng đi xuyên qua màn sương mù, anh còn tưởng mình bị ảo giác.”

Cookie ngơ ngác thầm nghĩ: “Rõ ràng bé cũng đuổi theo tới đây, sao bé không nhìn thấy gì hết vậy?”

Cả bọn bắt cóc dù bình thường có hung hăng càn quấy thì cũng không dũng cảm hơn được bao nhiêu, cả bọn bỗng thấy ớn lạnh, tự động ngồi nhích lại gần nhau. Không ai dám nói ra miệng nhưng tự trong lòng mỗi người đều tưởng tượng ra kẻ bắt mất Sao Kim là ai. Đây là nơi Kim tướng quân đóng quân đánh trận khi còn sống, dù thời gian đã qua mấy trăm năm nhưng anh linh vẫn còn ở quanh đây.

Một tên thì thào: “Chúng ta đã quấy rầy nơi yên nghỉ của tướng quân, chọc giận tướng quân rồi, không chừng quân lính của ông ấy sẽ đội mồ sống dậy xử tử hết chúng ta. Tao không muốn đi tìm kho báu nữa, tao muốn về nhà.”

Một tên khác nói: “Tao cũng muốn về nhà, nhưng biết đi hướng nào về nhà đây?”

Một tên khác nói: “Tao sợ rằng chúng ta sẽ chết hết ở đây. Tao nhớ lúc nhỏ nghe ông nội tao kể rằng, không ai thoát khỏi thạch sa trận của tướng quân. Chúng ta đi lâu như vậy mà cứ quanh quẩn bên mấy ụ đất đá, không thoát ra được, tao e rằng đây chính là thạch sa trận trong truyền thuyết.”

Một tên khác rên rỉ: “Tao còn chưa lấy vợ sinh con nữa. Tao còn tưởng rằng tìm được kho báu sẽ rửa tay gác kiếm, ổn định cuộc sống. Tao là con trai một, nếu tao có bề gì thì... Ba mẹ, con thật có lỗi với ba mẹ.”