Hopi vừa chạy vừa hét ầm lên khiến cho ai nấy đều bất ngờ. Cookie sững người ra trong giây lát rồi vội đuổi theo Hopi, vừa chạy anh vừa gọi lớn: “Anh Hopi, đừng sợ, dừng lại đi.”
Jimin vừa định chạy đuổi theo thì Ngọc nhanh tay giữ lại, cô nói: “Chỉ là ma trơi thôi, không sao đâu, đừng đuổi theo. Nơi này bí ẩn như vậy, cẩn thận vẫn hơn.”
Chỉ chậm lại một phút mà bóng dáng Hopi và Cookie đã mất hút, Jimin lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ, chúng ta bị lạc với mọi người rồi.”
Ngọc vẫn bình tĩnh nói: “Hopi la ầm lên như thế chắc chắn sẽ bị bọn bắt cóc phát hiện, chúng ta cứ ẩn nấp chờ cơ hội cứu mọi người, đừng vội hiện thân. Nếu ai cũng bị bắt thì lấy ai giải cứu. Nơi này tối tăm lại không xác định được phương hướng, chúng ta đừng chạy loạn. Jimin, cái gì sáng lên trong túi áo anh thế?”
Lúc này Jimin mới giật mình nhìn lại vào đưa tay vào trong túi móc món đồ anh nhặt được ở nhà chim ra, vô tình lấy ra chiếc nhẫn. Đây là chiếc nhẫn Jimin lấy được trong hầm rượu, anh đã định đem đi giấu ở một nơi nào đó nhằm gây khó khăn cho Gi Gi. Ngọc cũng ghé đầu vào ngắm nghía chiếc nhẫn. Là con gái, cô rất quan tâm tới thời trang và trang sức nên vừa nhìn thì cô đã phát hiện ra kiểu dáng nó rất giống với nhẫn cầu hôn. Trong một thoáng, cô cảm thấy như mình bị phản bội.
Ngọc cố kiềm cơn tức giận giật phăng chiếc nhẫn trong tay Jimin rồi hỏi: “Đây là nhẫn cầu hôn mà, là của ai tặng anh hay anh định cầu hôn ai hả Jimin?”
Jimin bối rối giải thích: “Không phải của tôi, tôi nhặt được cái nhẫn này ở trong hầm rượu, có lẽ là của Hanny. Cô trả lại đây, tôi...”
Nếu là nhẫn của Hanny thì càng không nên giữ, Jimin còn chưa nói hết lời thì Ngọc đã vung tay một cái, chiếc nhẫn bay vèo trong không trung rồi biến mất. Cô xòe tay ra rồi bình thản nói: “Tôi lỡ tay làm mất rồi.”
“Cô đúng là ngang ngược.” Jimin tức giận đùng đùng quay lưng đi thẳng một mạch. Con người này không biết lý lẽ như vậy, anh không thèm nói tới cô ta nữa.
Ngọc thấy Jimin tức giận thì vội chạy tới ôm lấy cánh tay anh cười hì hì nói: “Anh tức giận làm gì chứ, vật không rõ lai lịch thì không nên giữ trong người, biết đâu nó là tà vật gây nguy hiểm thì sao. Đây là tôi lo lắng cho anh mà thôi, anh xem thử vật phát sáng kia là gì thế?”
Jimin nghe Ngọc nói vậy thì cũng nguôi giận, đúng là anh cũng có ý định giấu nó ở một nơi không ai tìm ra cả. Bây giờ đánh mất rồi, có lẽ là chờ người hữu duyên. Anh nhìn lại vật phát sáng mà mình cầm ở trong tay. Anh xòe tay ra, nó phát ra ánh sáng đỏ, mũi kim của nó vẫn nằm im không nhúc nhích, không biết nó có phải là la bàn không hay còn có công dụng nào khác? Hai người cùng nhau nghiên cứu nhưng không phát hiện được gì.
Jimin nói: “Nếu gặp Gi Gi thì hay quá, anh ấy thông hiểu nhiều thứ, có lẽ anh ấy biết cách sử dụng. Nhưng bây giờ không biết anh ấy ở chỗ nào?”
Ngọc rụt rè nói: “Tôi biết cách tìm Gi Gi. Hồi nãy anh Hopi nói Gi Gi đi cùng với Khủng Long, để tôi gọi thử coi nó có tới không? Nếu Khủng Long tới thì chúng ta có thể nhờ nó dẫn đi tìm Gi Gi hoặc Sao Kim, như vậy có thể tìm được mọi người.”
Jimin lại vò đầu tức tối nói: “Sao nãy giờ cô không nói sớm, để cho mọi người chạy lạc hết rồi.”
Ngọc thầm nghĩ, nếu gọi Khủng Long quá sớm thì cô đâu có cơ hội nắm tay Jimin đi dạo thế này. Cô làm ra vẻ yếu đuối nói: “Khủng Long hung dữ như thế, tôi chưa thử ra lệnh cho Khủng Long bao giờ, không biết nó có nghe lời tôi không? Chỉ nhìn hình dáng to lớn của nó thì tôi sợ lắm. Nhớ tới lúc Khủng Long tấn công chúng ta trong lâu đài mà tôi còn sợ đây.”
Ngọc đưa đôi mắt đáng thương nhìn Jimin khiến anh mềm lòng, anh nắm tay Ngọc dịu giọng nói: “Cô yên tâm đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh cô, bảo vệ cô. Tôi không để cho cô xảy ra chuyện đâu.”
Ngọc mĩm cười sung sướng, trái tim cô đập mạnh liên hồi, liệu đây có phải là một lời ước hẹn không nhỉ? Cô móc túi lấy một bịch bánh ra đưa cho Jimin rồi nói: “Đây là bánh của ông quản gia đưa cho tôi, Khủng Long rất thích ăn loại bánh này. Anh đưa bánh này cho nó ăn để dụ nó nghe lời.” Sau đó cô đưa hai ngón tay lên miệng huýt sáo, hai ngắn một dài.
Khủng Long đang núp sau ụ đất cùng với Gi Gi và Sao Kim, nghe tiếng gọi thì nhổm dậy chạy đi. Nó là chó được huấn luyện kỹ, có bản năng phục tùng theo hiệu lệnh. Khi Khủng Long đi tới, Ngọc chìa tay ra, Khủng Long ngoan ngoãn tới ăn bánh trong tay cô.
Ngọc ra lệnh: “Khủng Long, dẫn tao đi tìm Sao Kim.”
Khủng Long ngoan ngoãn đứng dậy chạy trước dẫn đường, Ngọc và Jimin thong thả nắm tay nhau đi theo sau. Lúc này trông bọn họ chẳng khác gì một đôi tình nhân đang sánh đôi đi dạo.