Xảy ra chuyện như vậy, cũng chẳng còn tâm trạng xem phim nữa.
Đến hiệu thuốc nhỏ ven đường mua cồn i-ốt và băng cá nhân. Tôi ngồi trên ghế dài trong công viên, sát trùng vết thương cho Giang Dã.
Vết thương trên sống mũi Giang Dã, càng nhìn càng thấy có chút phong trần.
Tôi khẽ ho hai tiếng.
"Sao lại đánh nhau?"
"Cậu ta nói xấu em."
Được rồi, tôi biết ngay là vậy mà.
Cái miệng của Lâm Dịch đúng là đáng đánh.
"Sau này đừng chấp mấy người đó, cậu ta bị bệnh đấy."
Tôi vừa nói vừa vặn nắp lọ cồn i-ốt. Ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn rơi trên môi Giang Dã.
Sao lại muốn hôn thế nhỉ?
Tôi nuốt nước bọt.
Giây tiếp theo, bàn tay Giang Dã nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy tôi, gương mặt tuấn tú dần phóng đại. Anh ta hôn lên khóe môi tôi, đôi môi mỏng hơi lạnh, hương vị ngọt ngào lan tỏa.
Mổ nhẹ vài cái, tôi còn chưa kịp thưởng thức, Giang Dã đã buông tôi ra.
Cả người anh ta đỏ ửng: "Xin lỗi, anh không nhịn được."
Vẻ mặt này đúng là giống một cô vợ nhỏ e thẹn.
Từng cử chỉ đều đang mời gọi tôi!
Chết tiệt!
Chị đây đúng là thích kiểu lạt mềm buộc chặt này!
Tôi nắm lấy cổ áo Giang Dã kéo anh ta lại gần, cắn lên môi anh ta. Giang Dã mở to mắt, sau đó ôm eo tôi, chiếm thế chủ động. Cơn sóng lạ trào dâng dần nhấn chìm lý trí. Tôi thậm chí còn quên mất mình đã về nhà bằng cách nào.