Vô Tình Bao Nuôi Cậu Ấm Nhà Giàu

Chương 7




Đột nhiên muốn đi xem phim với Giang Dã, tôi lập tức nhắn tin cho anh ta: [Lớp anh ăn xong chưa?].

Như tâm linh tương thông, Giang Dã nhắn lại ngay.

[Sắp xong rồi, muốn về à?]

[Ừ!]

[Chờ anh, anh xuống lầu tìm em.]

Lúc tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, không biết Lâm Dịch từ đâu chui ra, mặt dày mày dạn chất vấn tôi.

"Trình Thi Ngữ, nghe nói cậu có bạn trai rồi à? Giang Dã lớp 28 à?"

"Tên trai bao đó có gì tốt chứ?"

"Tránh xa cậu ta ra!"

Bố của Lâm Dịch quen biết bố tôi, từ nhỏ chúng tôi đã học cùng trường. Cậu ta hình như có ý với tôi, thậm chí còn coi tôi như vật sở hữu của mình. Những người giàu có ở Hàng Châu đều quen biết nhau, Lâm Dịch đương nhiên nghĩ Giang Dã là kẻ ăn bám.

Tôi nghe xong lời cậu ta liền nổi giận, xả hết cơn tức.

"Việc của cậu à?"

"Cậu là cái thá gì của tôi?"

"Ruột thẳng ruột ngựa, cậu lấy đâu ra cái mặt mũi đó mà nói chuyện với tôi như vậy?!"

"Trai bao thì sao, trai bao còn hơn cậu là con cóc ghẻ, ai biết cậu ở trang nào trong 《Sơn Hải Kinh》!"

Tấn công ngoại hình là đòn chí mạng, Lâm Dịch nghiến chặt răng. Tôi hừ lạnh một tiếng, xách túi rời đi.

Lúc mở cửa, Giang Dã vừa vặn đứng ở cửa phòng, không nhìn ra biểu cảm gì, cũng không biết đến từ lúc nào, có nghe thấy hay không.



Tôi hơi chột dạ, kéo anh ta đi ra ngoài.

"Bên trong có người lên cơn, chúng ta đi xem phim."

Đúng là tam quan lệch lạc!

Uống nhiều nước ngọt quá.

Ra đến cửa, tôi đột nhiên đau bụng, sau đó vội nhét túi xách vào tay Giang Dã: "Không được rồi, em phải đi vệ sinh đã."

Phù...

Thoải mái...

Giải quyết xong nỗi buồn lớn trong đời, tôi đứng trước gương rửa tay.

Hứa Vi Vi hớt hải chạy vào từ bên ngoài.

"Trời ơi, cậu ở đây à?!"

"Mau ra ngoài đi, Lâm Dịch đánh nhau với bạn trai cậu rồi!"

Tôi sững sờ, chuyện gì vậy?

 

Sảnh lớn đầy người xem náo nhiệt. Tôi chen qua đám đông, nhìn thấy hai bóng người đang vật lộn với nhau.

Lâm Dịch từ nhỏ đã luyện taekwondo, đánh nhau rất dữ, vừa đánh vừa la hét: "Tao đánh c.h.ế.t mày, đồ trai bao."

"Trình Thi Ngữ bị mù mới thích mày."



Giang Dã cũng không chịu thua, trên mặt lộ vẻ hung dữ, lực tay dần mạnh hơn, nắm đ.ấ.m như mưa, đều giáng lên mặt Lâm Dịch.

Tôi sững người!

Đây vẫn là chú chim hoàng yến nhỏ của tôi, người mà chỉ cần chạm vào đã đỏ mặt hay sao?

Tôi khẽ vẫy tay: "Hai người đừng đánh nhau nữa!"

Giang Dã nghe thấy giọng tôi, liền dừng động tác. Lâm Dịch nắm lấy cơ hội, cưỡi lên người Giang Dã, ghì anh ta xuống đất. Giang Dã không chú ý nên đã chịu thiệt.

Thô lỗ!

Thật sự quá thô lỗ!

Hình tượng Lâm Dịch trong lòng tôi lúc này chẳng khác nào Tôn Ngộ Không đại náo núi Ngũ Hành Sơn.

May mà bảo vệ kịp thời chạy đến kéo hai người ra.

Tôi xót xa nhìn vết thương trên sống mũi Giang Dã: "Có đau không?"

Giang Dã sợ tôi lo lắng nên cố tỏ ra mạnh mẽ: "Anh không sao."

Tôi nghe xong càng thêm đau lòng.

"Lâm Dịch, cậu bị thần kinh à?"

"Uống nhiều Não Bạch Kim nên lên cơn hả?"

"Rảnh rỗi thì đi tìm cái nhà máy nào đó mà đóng giày đi! Đừng ra ngoài làm hại người ta nữa!"

Tôi chưa bao giờ thua trong khoản mắng chửi người khác. Biểu cảm trên mặt Lâm Dịch lúc này thật sự muôn hình vạn trạng, đủ mọi sắc màu, bị tôi chọc tức bỏ đi luôn.