Chờ đợi, chờ đợi, thời gian dài đến nổi tưởng chừng như đã trải qua hằng chục năm. Cửa phòng cấp cứu vẫn chưa có một chút động tĩnh nào gọi là muốn mở, đèn vẫn sáng, người vẫn ngồi gục ở kia, khóc lóc, khóc lóc, trông thật thương tâm.
Lộp cộp lộp cộp....
Đột nhiên tiếng vang ở đâu xuất hiện làm nát cả một khoảng yên tĩnh đến rùn mình kia. Xa xa có thể thấy được Mộ mẹ đang đạp giày cao gót hối hả chạy tới, trên người quần áo cũng đã đổi. Thật đau đầu khi đang ở trong tình cảnh ' dầu sôi lửa bỏng ' này mà nàng lại có tâm tư để đi thay đồ mới a?
Mộ mẹ: " Tuyết! Tiểu sắc lang..... nàng..... nàng ra sao rồi? Hồi nãy ở nhà ta thấy có rất nhiều máu ở ngoài sân a " bắt được Lạy Tuyết cánh tay, Mộ mẹ liên tục truy hỏi ngọn nguồn. Nàng lúc nãy vừa ra ngoài thấy máu đã bị nước mưa làm lan ra, trông gớm chết!
Lạy Tuyết: " Nàng...., nàng...., " thật ra nàng cũng muốn nói cho Mộ mẹ biết lắm, nhưng nhớ lại hung thủ gây ra sự việc này thì nàng lại tức muốn trụy tim rồi.
Đang lâm vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, Chi Thanh nghe được tiếng của mẹ mình, nhất thời kích động lao tới cũng may là có Lạy Tuyết ngăn cản nêu không lạm sát đã xảy ra.
Chi Thanh : " Mẹ...! Ngài có thấy không? Ngài đã thấy rõ hay không? " nàng thật sự muốn phát điên lên rồi, thật sự không biết mẹ của mình muốn cái gì nữa, rõ ràng là có thể phạt cái khác, đằng này lại cứ khăng khăng giữ vững cái gì lập trường riêng. Giờ thì hay rồi, Tử thật sự bị nàng hành cho bán thân bất toại thật rồi.
Mộ mẹ: " Tiểu Thanh, mẹ.... mẹ thật không phải cố ý, cũng không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy,....mẹ....mẹ.... " hối hận, bây giờ nàng biết mình nói gì cũng điều vô ích rồi, chỉ có thể cầu trời phù hộ cho Yên Tử mau tai qua nạn khỏi, nếu không, nàng thật sự phải ăn chay hối lỗi suốt đời a.
Chi Thanh dự định phản bác lại nhưng bất ngờ nghe được Lạy Tuyết hô hoán một tiếng, chợt dừng, cả ba cùng quay đầu lại thấy được đèn phòng cấp cứu đã tắt hẳn, vừa mừng vừa lo, trong lòng như vừa buông được một tảng đá ngàn cân, giờ lại treo lên một tảng 800 kí.
- " Ai là người nhà của Tôn tiểu thư? " bác sĩ hào phóng đẹp già ' nhai nhai ' cái khẩu trang, nói ra.....
Hoảng hốt chạy qua, cả ba người ai cũng nhận là người nhà của cô, thậm chí còn có xu hướng chứng minh mình là mẹ của cô. Bối rối, bối rối, vị bác sĩ đẹp già kia lúng túng không nhẹ à, trong lòng không khỏi đấu tranh, không biết ẻm cùng ai đàm luận về bệnh tình của Yên Tử đây. Cuối cùng, sau khi đã thông suốt, ông ấy mới oanh oanh liệt liệt mà tự nhiên công bố luôn, không cần quan tâm ai là người nhà, chỉ cần trước khi ra viện nhớ đóng phí là được rồi.
- " Mọi người bình tĩnh! Tình trạng của Tôn tiểu thư đã không còn nguy hiểm gì, nhưng do lưng bị va đập mạnh, bệnh dạ dày lại tái phát dẫn đến xuất huyết, vả lại còn dầm mưa trong khoảng thời gian dài,....aizzz.... chưa chết đã là may phước lắm rồi a. Tôi thật không biết các người có phải người nhà của nàng hay không? Chăm sóc kiểu này, tôi thật thay nàng thương tiếc. " ông lắc lắc đầu, thật không thể tưởng tượng nổi cái cánh đối xử của mấy người này.....haizzzz.... nếu họ là con của ông, ông sẽ đem họ ra chích cho 200 mũi.
Nhất thời tuột dốc, lòng không khỏi nhói lên một cái, ai? Nào có ai biết bệnh tình này? Lơ đãng đến mức bỏ quên đi, bây giờ ngẫm lại mới thấy, thật ra cái người luôn nói chính bản thân mình rất khỏe mạnh kia lại là người người đau yếu nhiều nhất.
Khóc sao? Khóc không được nữa, có lẽ nước mắt không còn rơi... Chi Thanh tựa như mất đi phương hướng, nếu không nhờ Lạy Tuyết đỡ lại thì có thể sẽ khụy xuống ngay lập tức. Mộ mẹ nghe xong cảm thấy thập phần áy náy, đưa mắt nhìn con gái của mình đau khổ đến nổi sống đi chết lại thế kia, nói không đau là giả, thật ra trong lòng đã sớm nhuốm máu đầy tràn.
Chi Thanh nói gì cũng không chịu cho Mộ mẹ ở lại, Lạy Tuyết sau khi mua thức ăn khuya cho nàng xong cũng chậm rãi bị tiễn ra về. Đóng cửa lại, trong phòng trở về sự yên tĩnh vốn có, thỉnh thoảng nghe được tiếng ' bip bip ' của các loại móc vô tri vô giác kia, thoáng chạnh lòng.
Kéo ghế ngồi cạnh giường, nhìn Yên Tử quần áo tuy đã được đổi nhưng tóc vẫn còn ướt đẫm, nhẹ nhàng lấy khăn lông lau, nước mắt không khỏi trực trào ra, lần trước cũng như vậy, lần này cũng thế, có lẽ hơn hẳn đi. Nhìn cô gương mặt xanh xao, hai cánh môi tái nhợt như người không còn sự sống, tim khẽ đau, thiên ngôn vạn ngữ ngay lúc này xem ra là dư thừa. Một người nhìn một người vô tri vô giác, cảm thấy thời gian như lắng đọng lại, rất lâu, rất lâu, lâu đến nổi mưa bên ngoài đã tạnh, phương đông đã trắng bệch vậy mà vẫn không hề thay đổi.
_______
Khẽ nhăn mày, người trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhập nhèm một lúc mới thấy rõ được, đập vào mắt là trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi làm cô hít thở không thông. Nhẹ nhàng xoay đầu bắt gặp Chi Thanh đang tựa vào cạnh giường ngủ ngon lành, bàn tay kia vẫn còn nắm chặc lấy tay phải của cô, khẽ động tay trái muốn vuốt ve nàng, nhưng một chút sức cũng xuất không ra, không khỏi thở dài, cảm thấy mình càng ngày càng tệ hại thật rồi. Đành phải dồn sức dùng tay phải nắm đáp trả lại nàng.
Ưm.... ~~ . Đam Mỹ Hài
Không ngờ việc làm này lại đánh thức Chi Thanh, nàng nhẹ nhàng di động, ngồi dậy, chớp chớp mắt như muốn xua đi cơn buồn ngủ, ngơ ngác nhìn qua, thấy người trên giường không biết đã tĩnh lại lúc nào đang nhìn nàng ngây ngốc cười yếu ớt......
__________
Chút chuyện sau rèm......
Bác sĩ ( thở dài): Aizzz.., ta thật không biết đứa nào ác độc đến nổi hành hạ Tôn tiểu thư thành ra cái dạng như vầy nữa?
Y Y ( liếc): Ngươi muốn biết?
Bác sĩ ( gật đầu): Ân! Ta sẽ đánh vào mông của nàng cho bỏ cái tật hành người ta.
Y Y ( trợn trắng): Ngươi thật sự muốn biết?
Bác sĩ ( kiên trì gật đầu): Ân! Ân! Ngươi cứ nói! Ta đã sẵn sàng!
Y Y ( xách dao rượt): Đứa đó chính là ta! Cha chả.... cái tên mắc dịch mắc gió này, bà đây đã từng cào nhà ngươi hay sao mà ngươi dám nghĩ xấu cho bà thế hả? Ngươi ngon rồi! Sẵn sàng sao? Không cần, quan tài tới rồi, ngươi chuẩn bị đi vào đi.