Vô Tình Ái Thất Nữ Lão Sư - Thiên Lang

Chương 73




Cơn đau vẫn không ngừng liên tiếp dâng lên, cảm giác muốn hôn mê đến nơi rồi, nhưng hết lần này tới lần khác bị đau đớn hành hạ thành nửa tỉnh nửa mê để Yên Tử muốn sống không được, muốn chết không xong. Sặc sụa ho vài cái, máu từ khoan miệng một đường chạy thẳng lên mũi, nhiễu giọt chảy ra, làm cho cô thiếu dưỡng khí đến nổi phải thở hắt ra.
Yên Tử: " hmm... ~~~, T..hanh... aa... " thì thào, thì thào, có điểm gọi không ra hơi, ngay lúc này mà cô còn lo lắng, không biết là Mộ mẹ đã hết giận chưa nhỉ? Có khi nào sẽ lấy chuyện này làm cái cớ rồi loại cô ra hay không nữa?
Cả người bắt đầu run run, thân nhiệt hạ xuống đến mức có thể đem so sánh với băng rồi. Mưa vẫn vô tình rơi xuống, âm thanh ào ào cứ vang lên bên tai Yên Tử, nước mưa chảy ngược vào lỗ mũi và lỗ tai. Sặc...., cô thầm nghĩ bản thân giống như bị vứt bỏ luôn rồi.
_______
Dẹp cái chuyện ở bên ngoài qua một bên đi, ở trong nhà, Lạy Tuyết và Chi Thanh đang trầm mặc cùng Mộ mẹ trên sofa, đừng thấy họ bình tĩnh như vậy mà nói rằng họ đã bỏ cuộc đâu nha, thật ra trong lòng của cả hai đã sớm nổi lên sóng thần, ầm ầm như vũ bão rồi.
Lạy Tuyết: " A di! Cũng đã trễ lắm rồi, ngài cũng thấy đó, bên ngoài trời mưa to đến như vậy, liệu ngài có thể tha lỗi cho Tử được hay không a? " cảm thấy im lặng cũng không phải là cách, tiểu Tuyết nhà ta quyết định lên tiếng phá vỡ.
Mộ mẹ: " Này là do nàng tự chấp nhận, ta cũng không có ép uổng gì. " đúng vậy, Mộ mẹ cảm thấy bản thân mình như vậy là đã rộng lượng lắm rồi, còn quay qua trách nàng sao?
Chi Thanh : " Mẹ à..., xem như con năn nỉ mẹ có được không? Với tình hình này thì nàng sẽ không chịu nổi đâu. " nàng thực ủy khuất muốn khóc, nghĩ mãi cũng không ra tại sao mẹ mình lại trở nên như vậy chứ?
Mộ lão nhân đảo mắt nhìn hai đại nhân vật ngồi trước mặt, có chút không nói nên lời, nàng thật không hiểu, mình là vì bọn chúng mà ác độc, bây giờ lại bị chỉ trích biến thành ' độc phụ vô tâm '
Mộ mẹ: * thở dài * " Thôi được rồi, cứ coi như lão nương ta làm người tốt một lần đi. " phất phất tay, mặc kệ hai người bọn họ, nàng cũng giằng co không nổi nữa rồi.
Được Mộ mẹ ưng thuận, Lạy Tuyết và Chi Thanh la lối đòi mở cửa, chưa mở hoàn đã hấp ta hấp tấp lao ra ngoài......
________
Ngoài này Yên Tử không biết là đã chết hay còn sống? Cô dường như phát hiện mình không còn sức nữa rồi, tay chân cũng lười nâng lên, mặc kệ đi, cô nhắm hờ hai mắt lại, buông lỏng bản thân, nếu được...., cứ để cho mưa cuốn trôi cô đi luôn cũng được.
Đang lúc mơ màng, Yên Tử cảm thấy xung quanh có lực động, cơ thể giống như được nâng lên một chút, dường như ai đó đang gọi tên cô? Là Thanh sao? Cũng có thể là Tuyết? Hắc hắc....., cô lại hoan tưởng rồi đi? Làm sao mà Mộ mẹ lại cho các nàng ra khỏi cửa đâu?
Cười nhạt.....
Cô giống như nghe được tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc rồi, triệt để nhắm mắt, một chút sức lực cuối cùng cũng trút bỏ không còn một bóng. Phải chết ư? Aizzzz.......
Vừa xông ra khỏi cửa, Chi Thanh cùng Lạy Tuyết hoàn toàn hóa đá, khi nhìn thấy cái con người mà nãy giờ các nàng luôn lo lắng, bây giờ thì sao? Lại nằm sõng soài trên mặt đất, bất động, tình trạng sống chết còn chưa rõ.
Có chút đứng không vững, Lạy Tuyết và Chi Thanh dìu dắt lẫn nhau bước nhanh lại gần, không có khóc, nhưng ngay lúc đến gần thì nước mắt của cả hai không kiềm được liền soát soát trào ra. Nhìn Yên Tử yếu ớt nằm ở đó, quần áo, mặt mày là một mãng vết máu loang lổ đang bị mưa vùi dập kia, bên dưới cũng có, nhưng đã sớm hòa vào nước mưa nên nhìn không còn rõ cho lắm, tâm can như lộn nhào. Chân khụy xuống bên cạnh, con ngươi hoản thần long lanh, không còn phân biệt đâu là nước mưa đâu là nước mắt nữa rồi. Chi Thanh nâng lên nửa người Yên Tử, Lạy Tuyết thì nắm tay cô, cả hai oa oa khóc, không ngừng lay lay gọi tên cô, nhưng tiếng kêu lại bị tiếng mưa lấn át, nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn. Trong lòng của các nàng không biết là có bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang, ngũ vị trần tạp, cảm thấy lòng ngực như bị xé rách, đau đớn muốn hôn mê ngay lập tức, cổ họng nghèn nghẹn lại, thở không thông. Chi Thanh cắn chặt môi, trong lòng ủy khuất nghĩ, chuyện như thế này, tại sao lại xảy ra với nàng lần nữa chứ? Một lần đã quá đủ rồi, bây giờ lại......
______
Trong đêm mưa tầm tã, tiếng xe cứu thương vang vọng cả một vùng thành phố, xe chạy nước văng té tát ra hai bên vỉa hè, đau đớn, không gian như cô đặc lại, nghẹn ứ, không biết nói gì vào giờ khắc này.
Trước phòng cấp cứu, ánh đèn đỏ rực sáng phực lên, Yên Tử được y tá hấp tấp đưa vào bên trong, cửa đóng lại, tiếng vang như xé nát cả một khoảng yên tĩnh nơi này. Nương theo bức tường trược dần xuống, Chi Thanh thẩn thờ ngồi đó ôm lấy đầu gối của mình, quần áo ướt sũng cũng không có màng tới, nàng bây giờ đang rất loạn, tâm trí như ngưng trọng lại, đầu óc trống rỗng.
Lạy Tuyết đi tới, chậc vật ngồi xổm xuống, dang tay ôm lấy Chi Thanh thật chặt. Đừng thấy nàng như vậy bình tĩnh, tim nàng bây giờ dường như vỡ thành ngàn mãnh rồi, đau lắm, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng bây giờ không phải là lúc nàng khóc rống ở đây, nàng cần phải trụ vững để còn chăm sóc cho Chi Thanh nữa, thường ngày nàng tuy yếu đuối nhưng ngay ở thời điểm quan trọng, nàng mới thật sự bộc lộ bản thân. Nhìn người trong lòng đang run rẩy khóc, Lạy Tuyết cắn cắn môi ngăn chính mình tiếng nấc đi ra, nhưng nước mắt vẫn vô thanh vô thức trào ra ngoài. Nàng tin, nàng luôn tin Yên Tử sẽ qua khỏi, sẽ khôi phục trở lại như bình thường, sẽ chạy tới cùng các nàng đấu khẩu, sẽ nói thích các nàng, sẽ mè nheo với các nàng, sẽ chọc các nàng giận dỗi, rồi sẽ ra mặt vì các nàng mặc dù không có làm được cái gì ra ngô ra khoai....... Nhưng, các nàng lại thích, lại tưởng nhớ, và không biết sẽ ra làm sao khi Yên Tử.........
________
Chút chuyện sau rèm.....
Tuyết _ Thanh ( nắm đầu tiểu Y): Ngươi sao lại hành nàng thành ra cái dạng này hả?
Y Y ( khóc rống): Aa..., ta chỉ...ui da...chỉ bất đắc dĩ mà thôi....ai da...
Tuyết _ Thanh ( đánh đấm liên tục): Ngươi còn ngụy biện?
Y Y ( triệt để liệt giường)