Vô Tiên

Chương 889 : Há có thể nhẹ tung




- Ha ha! Việc đã đến nước này, nếu rúc đầu không dám hiện thân, Lâm Nhất ta sẽ không còn là đại danh đỉnh đỉnh mà là xú danh vang xa!

Mỉm cười Thản nhiên, trên mặt Lâm Nhất hiện lên vẻ trào phúng, nói tiếp:

- Ta theo ngươi đi là được.

- Lâm Nhất...

Mộc Thiên Viễn Mộc Thiên Viễn có chút áy náy. Lâm Nhất khoát tay chặn lại nói:

- Thiên Viễn, một câu 'Không đi' vừa rồi của ngươi rất đáng quý. Ta ghi nhớ!

....

Bốn người một đường, dưới sự dẫn dắt của Lâm Nhất, mất hơn nửa tháng mới ra khỏi Lạc Hà sơn.

Mộc Thanh Nhi và Hồng nhi tu vi quá thấp, khiến cho trên đường phiền hà hơn một chút. Cũng may là Lâm Nhất luôn có thể phát hiện ra trước dị thườngở xung quanh, cho nên mới một đường hữu kinh vô hiểm.

Sau khi ra khỏi Lạc Hà sơn, liền do Mộc Thiên Viễn dẫn đường, tới thẳng hướng đông bắc Quy Linh cốc. Cứ vậy đi mấy ngày, từ xa đã có thể thấy phía trước một có một lỗ hổng, mấy người ngừng lại.

- Qua khe núi này chính là Tử Vi cốc. Còn nữa, nơi này rất bí mật, không thể để người ngoài biết được.

Mộc Thiên Viễn nói một tiếng, yên lặng chờ phản ứng của Lâm Nhất.

Quan sát trước sau một chút, Lâm Nhất nói:



- Cũng được! Ta sẽ chờ ở đây!

Mộc Thiên Viễn bước về phía sau mấy bước, trầm ngâm một lúc, chỉ nói một câu ngắn gọn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Bảo trọng!


- Lâm Nhất...

Trong thần sắc của Mộc Thanh Nhi mang theo vẻ quyến luyến, nước mắt lại tí tách rơi. Tiểu tử khiến người ta đáng ghét ngày xưa, hiện tại không ngờ lại trở thành một loại vướng bận. Có lẽ, đây là vướng bận của gia đình, đây là một loại vướng bận thân tình hữu tình. Tất cả những điều này ở nơi dị quốc tha hương đều rất quý giá. Thế cho nên khi quay người lại đều sợ sẽ mất đi hết.

Lâm Nhất lấy ra một cái túi Càn Khôn, đưa qua nói:

-Trong đây có chỗ linh thạch còn lại trên người ta, có pháp khí phi hành Bích Vân Sa, có mấy thanh phi kiếm pháp khí, Ngọc Xà phù Ngọc Xà phù, còn có một số tiểu pháp thuật mà ta không dùng đến. Nếu ta không thể chở về đón ngươi... khi muốn về nhà thì cứ về đi.

- Không! Ngươi sẽ không sao cả.

Nước mắt Mộc Thanh Nhi lại tràn mi. Lâm Nhất cười thản nhiên, đi tới một đồi cao, ngẩng đầu lên. Lúc này mặt trời đang thịnh, nắng chói khiến người ta không mở mắt ra được.

Đi được rất xa, Mộc Thanh Nhi lại xoay người lại. Người đó vẫn chắp tay sau lưng một mình đứng đó, ngửa đầu nhìn trời. . . Nàng ta không nhịn được cũng ngẩng đầu lên, thiên không chính là hẹp như vậy, chỉ để lại một đường.

Mặt trời hơi ngả về tây, nhưng ánh nắng vẫn rất chói chang.


Lâm Nhất cúi đầu xuống, quay người nhìn về phía khe núi hẹp. Đoàn người nối đuôi nhau mà ra, đi trước là hai người sóng vai, một vị râu xanh phớt phơ, thần sắc ngạo nghễ; một vị là lão giả đầu bạc, khuôn mặt hiền hoà.

Hai người đi trước không khiến Lâm Nhất cảm thấy bất ngờ, hắn là tò mò với ba người phía sau, chính là ba người Giản Dĩ và Tống Thủ, Mạc Đại.

Cách nhau mười trượng, lão giả đầu bạc dừng chân, vuốt râu cười vuốt râu, chào hỏi một cách thân quen:

-Đã lâu không gặp?

Yến Khởi ở bên cạnh thần sắc không rõ ràng, không biết đang nghĩ gì; Giản Dĩ hơi lộ vẻ xấu hổ chắp tay nói:

- Lâm Nhất.... Lâm sư đệ, từ biệt hơn nửa năm, ta cùng với hai vị sư điệt rất nhớ ngươi...

- Ha ha, bái kiến Lâm.... Sư thúc!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạc Đại không lỡ thời cơ cười ngây ngô, không đợi Tống Thủ ở bên cạnh lên tiếng, lại nói lại nói:

- Ngươi.... Ngươi hay là trở về đi! Mọi người đều rất nhớ ngươi. Sư môn ân. . . Ân trọng!

Vẻ mặt của mọi người đều lọt vào mắt, Lâm Nhất bước về phía hai bước, trên mặt nở nụ cười thản nhiên. Hắn chắp tay đáp lễ nói:

- Bái kiến chư vị đồng môn!


Không có trưởng bối, không có sư huynh đệ, chỉ có một câu xưng hô đồng môn. Ngôn hành không mặn không nhạt của Lâm Nhất khiến cho các đồng môn ở đối diện thần sắc cũng khác nhau.

Lão giả là trưởng, tiếp lời nên do lão già nói. Yến Khởi lơ đãng liếc sang, đầu bạc đầu bạc lại cười ha ha nói:

- Sao lại đồng môn? Đồng môn là người thụ nghiệp cùng thầy, thế mới gọi là đồng môn. Khi đại nạn ập tới phải cùng tiến cùng lui, đó là đồng môn. Lấy gan ruột ký thác, dùng sinh tử báo đáp, đó là đồng môn. Xưng hô đồng môn này thật sự là không dễ đâu! Lâm Nhất, ngươi thấy thế nào?

Yến Khởi thầm thở phào, bất động thanh sắc tay vuốt râu, hai mắt khép hờ.

Trong lời đồn, hai người này trong trận đại chiến đó đã bị thương nặng, trước mắt xem ra, tình hình không tệ lắm.

Lâm Nhất thần sắc không đổi, đột nhiên chắp hai tay, cảm khái nói:

- Ta nên gọi ngươi một câu Đông Phương tiền bối, hay là Thần Uyên Tử tiền bối đây? Chúc mừng ngươi!

Hắn không đáp câu hỏi của đối phương, ngữ nghĩa lại thay đổi đột ngột, khiến người ta không mò ra được manh mối.

Tiểu tử này thật láu cá! Lão giả vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, sau đó cười nói:

- Ha ha! Lão phu đạo hiệu Thần Uyên Tử! Ngày ấy gặp một tiểu bối, không ngờ không biết tốt xấu kéo ta trực thay cho hắn, lại thấy ngươi hồ đồ, sợ ngươi ở tiên cảnh mất uổng tính mạng. Ngươi chúc mừng cái gì?