- Ha ha! Mộc gia ta không còn nữa rồi. Vạn gia, Nhan gia, cứ chờ đó...
Nói tới sau cùng, Mộc Thiên Viễn cúi đầu, nước mắt lặng lẽ chảy ướt vạt áo. Chỉ là, hắn nắm chặt quyền đầu, tay hơi run run.
Cửa nát nhà tan, nhất thời vô vọng với báo thù, dưới cơn bi phẫn, nam tử cao ngạo tự phụ ngày xưa cũng phải buồn bã rơi lệ.
Nữ tử tên là Hồng nhi sớm đã bất chấp tất cả ngước nhìn Lâm Nhất, cũng khóc tới hoa dung thất sắc, khiến người ta đau xót.
Mộc Thanh Nhi mang theo hai mắt đẫm lệ yên lặng chăm chú nhìn Lâm Nhất, thấy hắn khoanh tay mà đứng, mãi lâu sau mới khẽ thở dài, ngược lại rất hiểu ý người hỏi:
. Ngươi muốn nói gì...
Thần sắc nàng ta hơi cứng lại, cúi đầu nói:
- Ta muốn về nhà...
Còn chưa nói hết đã khóc không thành tiếng.
Mộc Thanh Nhi điêu ngoa bốc đồng ngày xưa sớm đã không còn thấy bóng dáng. Đây chỉ là một nữ hài tử nhớ nhà mà thôi. Giấc mộng thành tiên tươi đẹp cỡ nào, nhưng trên con đường này lại không thể tránh được phải có những gập gềnh và những thứ đáng ghê tởm. Nó không có bờ, cũng không có điểm cuối, của chẳng chỉ là kiếp nạn sinh tử vô tận, cùng bồi bạn với ngươi chỉ là sự cô độc và tịch mịch.
Nhớ nhà? Đúng vậy, ai mà không nhớ nhà chứ!
- Ngươi nghĩ kỹ chưa?
Trầm ngâm một lát, Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi.
Bĩu môi, ngừng nức nở, Mộc Thanh Nhi ngẩng đầu lên nói:
- Cả ngày cứ đánh đánh giết giết như vậy. So với giang hồ thế tục còn đáng ghét hơn. Tu tiên, tu tiên, cái này là tu tiên gì chứ! Cái này là tu lợi, cái này là tu ngươi lừa ta gạt, cái này là tu giết người phóng hỏa...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng nói càng gấp, lại đột nhiên dừng lại, nàng ta vô lực khẩn cầu:
- Lâm Nhất, dẫn ta về nhà đi.
Nhà! Nhà của ta là ở đâu?
Nhìn Mộc Thanh Nhi đã nản lòng thoái chí, Lâm Nhất thở dài, trầm giọng nói:
- Nếu ngươi thật sự muốn về nhà... vậy thì về nhà thôi!
Hắn xoay người nói:
- Thiên Viễn, ngươi dẫn Mộc Thanh Nhi tới Chính Dương tông an trí đi, ta sau này sẽ dẫn nàng ta đi. Nếu ta... có gì bất trắc, ngươi khi hải thuyền của Đại Thương tới thì giúp ta dẫn nàng ta về.
- Lâm Nhất... Cám ơn ngươi!
Mộc Thanh Nhi mắt sáng ngời, chỉ mỉm cười được một thoáng rồi lại khóc.
Mộc Thiên Viễn gật đầu, đã khôi phục trạng thái bình thường. Mặt hắn đã không còn vẻ âm trầm, nhìn Lâm Nhất nói:
- Thanh nhi cũng là vãn bối của ta, ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng ta. Ngươi cứ yên tâm đi.
Từ trên tảng đá đứng dậy, Mộc Thiên Viễn nhìn Lâm Nhất, muốn nói lại thôi. Đối phương khẽ cau mày, lập tức nói:
- Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.
Do dự một lát, Mộc Thiên Viễn lên tiếng:
- Khi ta về nhà, Yến sư tổ có lời căn dặn.
Thấy Lâm Nhất vẫn lẳng lặng nhìn, hắn nói tiếp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Uyên nguyên sâu xa của ngươi và Mộc gia ta, không biết từ lúc nào ở trong tông môn đã lan truyền ai ai cũng biết. Cho nên, Yến sư tổ cho rằng ta khi về nhà nói không chừng sẽ gặp ngươi.
Lâm Nhất gật gật đầu, Mộc Thiên Viễn nhìn hắn, lại nói:
- Yến sư tổ nói Đan Dương sơn gặp phải đại nạn này, sơn môn bị hủy triệt để, người chết thảm trọng, đều có liên quan tới Lâm Nhất ngươi! Cho nên có thể thấy được Chính Dương tông ta đã làm ra chuyện phụ Lâm Nhất ngươi?
- Hắn thấy thế nào?
Thần sắc Lâm Nhất không thay đổi, nhẹ giọng hỏi lại một câu, trong giọng nói lại không hề có kính ý. Mộc Thiên Viễn không cho rằng đó là ngỗ ngược, chỉ cúi đầu nói:
- Yến sư tổ nói nếu ngươi quay về sư môn sẽ trở thành đệ tử thân truyền của người. Vì ngươi, Chính Dương tông sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai! Nếu ngươi xa chạy cao bay, Chính Dương tông trên dưới chúc ngươi tiền đồ như gấm! Ngày sau đừng quên sư môn là được!
Nói tới đây, Mộc Thiên Viễn vẫn cúi đầu, không nói gì. Lâm Nhất lại nhếch miệng, hỏi tiếp:
- Bất kể là đi hay là ở lại, thì muốn ta thế nào?
Hơi ngây ra, Mộc Thiên Viễn có chút bất ngờ ngẩng đầu lên, lập tức lại thoải mái nói:
- Yến tổ sư nói, ngươi chỉ cần hiện thân là được. Hắn chỉ muốn biết, ngươi từ trong Huyền Thiên điện lấy được gì, có tác dụng với tu sĩ Kim Đan hay không.
- Nói cả nửa ngày, đềul à lời nói của Yến sư tổ. Thiên Viễn, ngươi nói ta có nên đi không?
Lâm Nhất bước thong thả mấy bước rồi bỗng nhiên hỏi.
- Không đi!
Mộc Thiên Viễn thuận miệng đáp. Thấy bộ dạng thần sắc thần sắc không rõ ràng của Lâm Nhất, hắn thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Những hành vi trước sau của Chính Dương tông, dụng ý thật sự là thế nào, ngươi chắc rõ hơn ta!