Vô Tiên

Chương 807 : Dị biến hoành lên




Trong nháy mắt hai người nhìn thoáng qua, Lan Kỳ Nhi đã biết tâm tư của Lâm Nhất. Nàng bất chấp việc đào sinh, lúc thân hình dừng lại, lại nhìn thấy bên người đối phương lóe lên bạch quang, có ánh sáng khiên từ trong cơ thể tỏa ra, còn ngân kiếm chợt lóe lên quang hoa chói mắt đánh về phía phi kiếm đang tới.

Một tia kinh ngạc thoáng hiện trong con ngươi, Lan Kỳ Nhi xoay người vọt tới đứng sóng vai với Lâm Nhất. Cùng lúc đó, ánh sáng cũng di chuyển trên người nàng, cũng có quang thuẫn nhập trong cơ thể mà ra.

Trong thoáng chốc, hai quang thuẫn hòa làm một thể, hai ánh kiếm đồng thời đánh về phía phi kiếm đang tới. Không đợi Lâm Nhất ngạc nhiên liền nghe được một tiếng ầm vang thật lớn, liền cùng Lan Kỳ Nhi bị chấn động bay ra ngoài, tiếp theo cánh tay hắn căng thẳng, thân hình vừa chuyển trên không trung, bay thẳng đến hang.

Cửa hang đen nhánh đã ở trước mặt, nhận thấy cánh tay đang kéo mình đang dần buông, Lâm Nhất trở tay giữ chặt một cái, đè khí huyết cuồn cuộn xuống, xông thẳng vào hang.

Một tiếng ầm vang dội lần nữa truyền tới từ phía sau, Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, ôm người trong ngực, chạy hết tốc lực một đường. Cho tới nửa canh giờ sau, hắn thở hổn hển chậm bước chân lại, có người ở sau lưng kêu la om sòm...

- Mau buông sư muội của ta xuống...

- Sư phụ...

- Lâm Nhất...

...

Lâm Nhất không rảnh để ý mà là để người trong lòng xuống đất, đưa tay lấy ra một cái bình thuốc, nhẹ nhàng nhét đan dược vào trong miệng Lan Kỳ Nhi. Hắn khoanh chân ngồi ở một bên, ngón tay đặt trên uyển mạch của đối phương, không chút tiếc sức lực mà độ linh lực vào người đối phương.



Địa huyệt này đen kịt một màu, không che được má ngọc sáng loáng. Lẳng lặng nhìn người mặc bạch y mềm mại nằm trên mặt đất, Lâm Nhất không nhịn được thở dài một tiếng. Thật sự là không ngờ tới, nàng lại ở trong lúc nguy cấp mà bỏ qua việc đào sinh, mang theo cơ thể thương tích tới kề vai ngăn địch với mình. Một kích trí mạng của tu sĩ Kim Đan bị hai người chia sẻ, mình thì không sao, nhưng nàng lại khó có thể chịu đựng...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Càng làm người ta bất ngờ chính là trong khi thời gian không cho phép, lại là do nàng liều một khí độ cuối cùng còn lại để túm lấy cánh tay của mình bay về phía hang. Nếu không, hậu quả khó có thể dự liệu...

Ta cứu nàng, mà nàng cũng vừa cứu ta. Ta cứu nàng là có Huyền Thiên thuẫn và Lang Nha kiếm hỗ trợ, cho dù không tránh được việc phải thua nhưng không đến mức liên lụy tới tính mạng. Còn nàng cứu ta lại là liều lĩnh... Huyền Thiên thuẫn? Nàng sử dụng là Huyền Thiên thuẫn? Không thể giả được, đây tuyệt đối là Huyền Thiên thuẫn!

...

- Sư muội...

Mấy thân ảnh chạy vội tới, đứng đầu chính là Tiển Phong. Tới phía sau là đám Ngọc Lạc Y.

Nhìn thấy Lan Kỳ Nhi Nhi nằm trên mặt đất, Tiển Phong đang định bước lên phía trước thì bỗng dưới chân chậm lại. Gã yên lặng quan sát Lâm Nhất, cũng không còn bá đạo và ngang ngược như lúc trước, mà là đi tới một bên mang theo thần sắc cổ quái nói:

- Thu Thải Doanh, mau đi xem sư phụ của ngươi thế nào.


Thu Thải Doanh lên tiếng liền qua xem Lan Kỳ Nhi, nâng nàng dậy ôm vào ngực. Còn Lâm Nhất không để lại dấu vết mà buông lỏng tay ra, nói:

- Ta đã cho sư phụ ngươi uống đan dược... nàng, cũng không đáng ngại.

Nói rồi, hắn đứng dậy đi ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong dáng vẻ của Ngọc Lạc Y còn sự hoảng loạn, Mộc Thiên Viễn buông Ngô Thất trong tay xuống, thở hổn hển không ngừng. Nhìn thấy Lâm Nhất đi tới, hai người gã vội vàng gật đầu ra hiệu, chỉ là thần sắc khác nhau.

Kim Ngô cùng Thịnh Truyền Chi vẫn chưa đuổi theo, một người một thú còn đang tranh đấu, tạm thời không cần phải lo lắng tới an nguy của nơi này. Nhìn thoáng qua Ngô Thất trên đất, Lâm Nhất nói:

- Ngọc tiền bối, thương thế của Ngô chấp sự rất nặng, chỉ sợ...

- Lâm Nhất, ngươi và ta đã là người cùng tu vi, không thể cứ xưng hô như vậy...

Nhìn thấy Lâm Nhất có chút khó xử, Ngọc Lạc Y thân thiện nói:


- Nếu không khách khí, gọi ta một tiếng Thanh sư tỷ!

Nhìn thấy Lâm Nhất đồng ý, Ngọc Lạc Y có chút vui mừng nói:

- Lâm Nhất, lúc trước ta đã coi thường ngươi rồi. Trong Huyền Thiên tiên cảnh, ngươi nhiều lần có hành động kinh người, mặc dù là Trúc Cơ nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người như vậy. Mới chỉ hai mươi tuổi đã là tu sĩ Trúc Cơ, đơn giản là một chuyện lạ chưa bao giờ nghe thấy! Ngày khác quay lại, ngươi chắc chắn sẽ danh chấn sơn môn!

Danh chấn sơn môn? Ta chỉ muốn an tâm tu hành! Lâm Nhất thoáng sợ run, liền trầm tĩnh trước sau như một. Chẳng biết tại sao, lúc nghe được những lời như danh chấn sơn môn, trong đầu hắn có chút bất định.

- Bái kiến Lâm... Lâm tiền bối!

Thần sắc của Mộc Thiên Viễn tỏ ra xấu hổ, còn có mấy phần mất mát.