Vô Tiên

Chương 806 : Thiên Chấn Tử uy vũ




Trong huyệt động vang lên tiếng nổ lớn, trong cát bay đá chạy, Kim Ngô vẫn đang giằng co với tên tu sĩ kia chợt bắn gai nhọn tới. Hai ba bóng người chớp động kim mang, thế tới kinh người, linh xảo dị thường, chỉ trong nháy mắt liền cắn một cái gai nhọn.

Căn bản không để ý tới mấy tu sĩ bên dưới thần sắc thương hoàng, Kim Ngô quay đầu lại bay trở về, lúc đang đập cánh vui mừng thân thể thừa cơ muốn tới. Hắc y nhân giữa lúc hoảng sợ liền muốn tránh né, lại thấy một màn mưa máu bay lên, cả người gã đã bị cái đuôi dài của Kim Ngô đánh cho tứ phân ngũ liệt.

Tuy là địch thủ, lại là đồng đạo. Thảm trạng của hắc y nhân khiến ba cô gái không đành lòng tận mắt chứng kiến, Mộc Thiên Viễn cũng nhắm hai mắt lại, Tiển Phong thì lùi lại mấy bước, gương mặt hoảng sợ. Còn Lâm Nhất cũng lưu ý tới tu sĩ Kim Đan kia, mới vừa rồi rõ ràng là do người này cố ý gây nên, ý đồ muốn kéo hắn vào miệng hùm còn mình thì mượn cơ hội thoát thân, ai ngờ lại gây họa cho đồng môn.

Ý định ban đầu của Thịnh Truyền Chi không khó suy đoán, thân là tu sĩ Kim Đan, tuy bị Kim Ngô cuốn lấy khó có thể thoát thân, nhưng tình hình trong hang động cũng biết rõ là gì. Mình đã dùng hết thủ đoạn mới liều mạng được với yêu vật tạo thành tình cảnh cả hai cùng tàn, nhưng lại làm đám tiểu bối này thoát được đại nạn. Hừ! Trên đời này không có chuyện chỉ có lợi mà không có hại. Còn tên tiểu bối đồng môn kia cũng không phải là một món đồ, nỗ lực lấy hạt dẻ trong lò lửa, cuối cùng vẫn phải trả giá bằng tính mạng của mình.

Gai nhọn là răng nhọn của Kim Ngô, là vật mà súc sinh kia cực kỳ coi trọng. Sau khi nhịn đau, Thịnh Truyền Chi rút ra ngoài ném về phía đám Lâm Nhất. Quả nhiên, Kim Ngô bị trúng kế rời đi, thân hình gã nhảy lên một cái, bay thẳng tới cửa ra của hang động, ai ngờ tiếng gió vù vù lại thổi tới.

Thân hình chợt dừng lại, oán hận mà bất đắc dĩ nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt của Thịnh Truyền Chi mơ hồ nổi lên một tầng hắc sắc. Một tầng kim quang hiện lên, với tốc độ độn kinh người, Kim Ngô ra sau mà tới trước, đi trước một bước chặn cửa động lại. Trong thời gian một chớp mắt như thế, đoạn răng của súc sinh kia lại hoàn hảo như lúc ban đầu, đang không ngừng nhe lên. Trong vẻ mặt dường như lộ ra vẻ đắc ý, nhưng nhiều hơn vẫn là sát khí đằng đằng.

Súc sinh ghê tởm này không chỉ mang thù, thương thế còn có thể tự lành, lại còn giả dối như vậy, hiểu được chặt đứt đường lui của đối thủ. Mà Ngô độc trong cơ thể lại muốn phát tác, lúc này bản thân đã nỏ mạnh hết đà. Phải làm sao mới ổn đây? Trong đầu Thịnh Truyền Chi hiện lên sự khổ sở, dưới tình thế cấp bách, tâm tư khẽ động, liền lui về phía sau.

Đang lưu ý tới động tĩnh của một người một thú, sự bất an trong lòng Lâm Nhất đột nhiên trầm xuống, vội vàng xoay người hô:

- Mau rời khỏi đây!

- Đây là địa huyệt, làm thế nào rời đi đây?



Tiển Phong thần sắc bất định, không chút nghĩ ngợi đã mở miệng hỏi. Còn thần sắc của Lan Kỳ Nhi bắt đầu nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ngọc đạo hữu...

Ngọc Lạc Y không mất đi linh tuệ, ánh mắt lóe lên, lập tức hiểu ra. Nàng nhảy lên một bước, nói:

- Đi theo ta!

Thân hình khẽ động, chỗ nàng đi tới chính là nơi mà hắc y nhân mới vừa đứng.

Đó là một cái hang lớn chưa tới một trượng, tối tăm không nhìn thấy phần cuối. Ngọc Lạc Y dẫn đầu chạy vào. Mộc Thiên Viễn dẫn theo Ngô Thất theo sát đi lên đó. Lâm Nhất đi hai bước liền tiến tới cửa hang, đã thấy Thu Thái Doanh vẻ mặt khổ sợ lấm lét nhìn trái nhìn phải.

- Sư muội, chúng ta tự đi tìm lối ra, đừng nên dựa vào người khác?

Tiển Phong có chút hốt hoảng, bất chấp việc đào sinh, đứng tại chỗ mở miệng ngăn cản.


- Tiển Phong sư huynh! đồng đạo Đại Hạ vì sao phải phân ra?

Lan Kỳ Nhi nói một câu rồi ra hiệu cho Thu Thái Doanh đi vào hang, đối phương lại nhìn phía sau, kinh hô:

- Sư phụ...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xa xa, một tia kiếm hồng chưa tới, tiếng gió thổi vù vù đã đến bên tai. Lan Kỳ Nhi không kịp xoay người lại đã biết nguy cơ tới gần. Thân hình nàng khẽ động liền tới bên người Thu Thái Doanh, một tay túm nàng lên ném về phía cửa hang, khẽ kêu:

- Lâm Nhất viện thủ...

...

Giằng co với Kim Ngô đã lành ít dữ nhiều. Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Truyền Chi vẫn muốn mượn người khác để dời lực chú ý, sau đó mới nhân cơ hội thoát thân.

Thừa dịp Kim Ngô chưa chuẩn bị, ngự kiếm của Thịnh Truyền Chi liền bay về phía này. Ai ngờ gã mới khẽ động, Kim Ngô như bóng với hình theo tới.


Nhìn thấy mấy người kia đang chạy trốn vào trong hang, cấp bách không cam lòng, Thịnh Truyền Chi sao bằng lòng bỏ qua được. Cho dù là chết cũng phải có người tuẫn táng cùng! Gã điểm ngón tay một cái, phi kiếm gào thét bay đi, muốn chặn người ngoài động lại.

...

Phi kiếm của tu sĩ Kim Đan ngay lập tức đã tới, nói tới liền tới. Người trước hang chưa chắc còn đường sống, nhưng có người là tốt rồi! Lại không còn sự cố chấp mới vừa rồi, trước mặt sinh tử, Tiển Phong quyết định nhanh hơn bất kỳ kẻ nào. Lúc Thịnh Truyền Chi hành động, gã đã tung người nhảy lên đoạt trước Thu Thái Doanh chui vào trong hang, cũng không quên quay đầu lại quan sát. Thần sắc chỉ một thoáng đã nhanh chóng biến hóa...

Bất chấp không thèm để ý tới Tiển Phong, Lâm Nhất thuận tay nâng lên một chút liền đẩy Thu Thái Doanh vào bên trong động, rồi lại biến sắc. Lan Kỳ Nhi cách cửa động xa ba trượng, phi kiếm của Thịnh Truyền Chi đã tới phía sau rồi. Trên người nàng bị thương, làm sao ngăn cản được một kích của tu sĩ Kim Đan? Huống chi, Kim Ngô một thoáng đã tới rồi!

Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất mang theo Lang Nha kiếm vọt ra ngoài...

Mắt thấy sắp tới cửa động, còn phía sau kiếm quang đã kéo tới sát sạt. Lan Kỳ Nhi nhìn thấy khó thoát một kiếp, không nhịn được chuyển ánh mắt đi. Người nọ mặt đầy lo lắng, đã cầm trong tay ngân kiếm đoạt bước bay ra...