Vô Tiên

Chương 545 : Cần phải chú ý




Ngươi giết tên gây tội ác thì cũng thôi, không phân biệt tốt xấu giết người thì chính là lạm giết. Hai người Lưu Đạt cùng Cát Nạp phía sau hắn rất xem thường lời nói bất mãn của Túc Mã.

Diêu Tử cùng La Dung và có bốn sư đệ, sáu người này coi như lần lượt sống sót sau tai nạn. Dọc đường đi từng trải qua bao nhiêu phiêu lưu mới thật vất vả đi tới đây. Khi thấy chuyến đi này sắp đến đích, ai có thể đoán được, tối nay cuối cùng lại chôn thân ở nơi dị vực!

- Đại ca! Giết rất hay! Đám người bên ngoài dám dương oai ở Bắc Tế đảo, đáng có kết quả này!

Trên đất đầy mùi máu tanh cũng không khiến cho Túc Xa sợ hãi, trái lại còn dương dương đắc ý tiến lên đi tới bên cạnh thi thể của Diêu Tử và hung hăng đá vài cái.

Vẻ mặt Túc Mã thâm trầm, nhìn thấy huynh đệ trút giận xong liền bắn ra quả cầu lửa, thoáng cái đã biến sáu người sắp chết thành tro bụi. Đáng tiếc! Rõ ràng sáu đệ tử Thiên Long phái vì một chút tranh chấp trong tửu lâu mà hồn bay trên trời, hài cốt không còn.

Những tên du côn bị thương tập trung lại cùng một chỗ, nơm nớp lo sợ bái lạy, cảm ơn Túc Mã cứu giúp, khiến cho Túc Xa cảm giác mình thật uy phong. Có đại ca làm chỗ dựa cho mình, còn có ai không sợ mình nữa!

Những tên lưu manh này vội vàng nịnh nọt không ngừng, Túc Mã có chút chán ghét xoay người sang chỗ khác, trong thần thức của hắn lại đang để ý tới hai bóng người chạy phía xa, trong lòng thầm cười lạnh, ta xem các ngươi trốn được ở đâu!

...

Quý Thang dẫn theo Du Tử Tiên đi qua rừng cây, vội vàng chạy về phía khách sạn. Giang trưởng lão ở trong phòng giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tâm thần không yên. Trong tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc...

- Xảy ra chuyện rồi!

Giang trưởng lão vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Lâm Nhất đang nhíu mày, đẩy cửa đi đến.



- Đạo hữu chỉ giáo cho? Xảy ra chuyện gì vậy?

Giang trưởng lão lại mời đối phương ngồi xuống, không kịp chờ đợi hỏi. Lâm Nhất trở về phòng nghỉ tạm, nhưng mới một lát đã quay lại khiến người ta có một dự cảm xấu.

Vẻ mặt Lâm Nhất không thay đổi chậm rãi ngồi xuống, liếc nhìn Giang trưởng lão, muốn nói lại thôi. Giang trưởng lão vội la lên:


- Chẳng lẽ đạo hữu còn xem ta người ngoài sao? Có chuyện gì cứ nói thẳng đi!

Lâm Nhất lắc đầu, đành nói:

- Quý Thang trở về, vẫn để hắn nói đi!

- Cái gì?

Giang trưởng lão đứng lên, trước sau có tám đệ tử ra ngoài, tại sao chỉ có Quý Thang trở về, những người còn lại đâu?

Lúc này bên ngoài vang lên những tiếng bước chân dồn dập, khi đi tới trước cửa liền ngừng lại một lát, Giang trưởng lão không nhịn được nói:

- Không cần bẩm báo, nhanh tiến vào cho ta.


Cửa phòng lại được mở ra, Mạnh Sơn đã dẫn theo Quý Thang cùng Du Tử Tiên hấp ta hấp tấp đi đến.

- Bái kiến sư thúc.

- Bái kiến sư thúc tổ!

Người tới không quên lễ phép. Ánh mắt Giang trưởng lão nhìn lướt qua mấy người, hình như đã đoán được gì, ông chậm rãi ngồi xuống và trầm giọng nói:

- Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?

- Bịch bịch!


Quý Thang cùng Du Tử Tiên với đôi mắt rưng rưng quỳ xuống. Giang trưởng lão nghiêm mặt lại. Thật sự xảy ra chuyện lớn sao?

Hai người quỳ gối về phía Giang trưởng lão. Lâm Nhất ngồi ở bên bàn xem như không nhìn thấy người quỳ gối bên chân, trong lòng lại thầm than một tiếng.

Quý Thang không hề giấu giếm, nói ra mọi chuyện rõ ràng. Lâm Nhất dĩ nhiên biết được những lời hắn nói, trong lòng ngoài trừ xúc động còn thấy bất lực.

Sau khi bước lên Bắc Tế đảo, thần thức của Lâm Nhất không dám tùy ý tra xét. Nếu đã biết trên đảo có tu sĩ, tu vi của bản thân cũng không cao thì nên cẩn thận một chút sẽ thỏa đáng hơn. Sau khi bốn người Quý Thang lao ra khỏi khách sạn, dù sao bọn họ quen biết lâu như vậy nên hắn vẫn lo lắng cho an nguy của mấy người, lại dùng thần thức nhìn theo.


Tất cả những chuyện phát sinh sau đó, Lâm Nhất đều nhìn thấy, cũng thán phục cách làm người của Quý Thang. Trong lúc nguy hiểm, dù vội vàng mà không loạn, còn có thể nghĩ tới sư môn, Lâm Nhất tự nhận mình chưa chắc có thể làm được.

Chuyện sau đó lại khiến Lâm Nhất thực sự cảm thấy kinh hãi. Một tên lưu manh lại có thể dẫn đến ba tu sĩ, đám người Quý Thang dữ nhiều lành ít.

Hắn không dám dùng thần thức đi tra xét tu vi của người ta, sợ lơ là sẽ rước họa vào thân. Chỉ là Túc Mã ra tay giết sáu người Diêu Tử cùng La Dung vẫn khiến cho Lâm Nhất kinh ngạc.

Diêu Tử trước sau hoành hành hung hăng, lại là người gây ra chuyện tối nay thì không nói nhiều, nhưng đệ tử còn lại đều là tội không đáng chết! Nhất là La Dung có võ công cao siêu, làm người khôn khéo, ở trong các đệ tử Thiên Long phái cũng là tuấn tài khó có được, tuổi còn trẻ đã gặp phải họa lớn, thật khiến cho người ta thương tiếc!

Ban đầu ở trong giang hồ Đại Thương, những đệ tử Thiên Long phái uy phong bao nhiêu! Ai có thể ngờ được thời vận luân chuyển, tất cả mọi chuyện hôm qua, hôm nay lại rơi xuống đến trên đầu của mình. Khi bọn họ đối mặt với người yếu thì lạnh lùng tàn khốc tuyệt tình, nhưng chưa từng nghĩ qua, nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu!

Ngoài mấy dặm, Lâm Nhất lại trơ mắt nhìn sáu người bị giết. Đừng nói người thi triển phi kiếm có tu vi không thấp, cho dù ba người kia tu sĩ ở chung một chỗ không phải là đối thủ của mình, hắn cũng không kịp cứu.

Tu sĩ muốn giết người phàm, trước đó không hề có dấu hiệu gì. Chỉ trong chớp mắt khi Túc Mã ra tay, Lâm Nhất đã biết mấy người Diêu Tử chết chắc rồi.

Nếu như mình ở đó, có thể cứu được mấy người kia không? Trong lồng ngực chợt nghẹn lại, Lâm Nhất không nhịn được thầm than một tiếng!