Vô Tiên

Chương 544 : Chờ đợi




- Nhị sư huynh, chúng ta nói nhiều với bọn họ làm gì! Việc đã đến nước này, thật sự tưởng huynh đệ ta sợ bọn họ sao?

Diêu Tử đi theo Quý Thang ra khỏi rừng cây lại không dừng bước, sau khi hô một tiếng nói liền vung nắm đấm lên, đánh về phía đám người đối diện.

- Không đánh không được, nhị sư huynh!

Du Tử Tiên cũng vọt tới theo.

Quý Thang nhìn vậy lại không ngăn cản được, đánh thì đánh, những tên lưu manh này thật sự không nói đạo lý. Hắn không quên kêu lên:

- Đừng đánh chết người!

Một đám cao thủ giang hồ bị lưu manh đuổi cho chạy khắp nơi, truyền đi còn không xấu hổ chết người sao? Trong lòng các sư đệ còn lại đã đè nén khác thường, thấy nhị sư huynh cuối cùng ra tay, mỗi người không cam lòng tụt lại phía sau, nhảy ra giống như mãnh hổ vồ mồi.

Bọn lưu manh đều là dạng giỏi mồm mép, đứng bên quan sát kẻ địch còn tạm được, bắt nạt một dân chúng bình thường cũng có thể được thông qua, thật sự đánh cùng những đệ tử Thiên Long phái thì không một ai địch nổi. Thấy tình thế không ổn, đám người này lại giống như đàn chim đêm khiếp sợ, tản ra bốn phía chỉ sợ chạy chậm một bước. Nhưng mặc dù thế, Diêu Tử sớm nghẹn một bụng tức, làm sao bằng lòng dùng lại. Hắn thi triển lên khinh công đuổi theo đánh ngã từng người một. Hắn ra tay tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lưu manh ngã xuống cũng không thể bò dậy ngay được.

Quý Thang vốn khinh thường ra tay, đánh ngã một tên lưu manh, thấy đối phương dễ dàng ngã xuống liền ngừng lại. Khi thấy Diêu Tử dẫn theo mấy sư đệ đánh tới vui vẻ thì vội vàng kêu lên:

- Đừng đuổi theo.

- Nhị sư huynh, vì sao không đuổi theo chứ?



Người lên tiếng trả lời là Du Tử Tiên, hắn mở mày mở mặt cười nói:

- Đám bọn du côn vô lại này thực sự nên giáo huấn!

- Khiển trách chúng một chút thì cũng thôi, thoát thân vẫn quan trọng hơn.


Quý Thang không cao hứng nổi, đánh với những tên du côn này, thắng cũng không anh hùng. Túc Xa ki không lộ diện, chung quy vẫn làm cho lòng người không yên. Nếu chỉ có những người này tới, tất nhiên không cần lo lắng. Nhưng Túc Xa mời tới đều là cao thủ giang hồ thì thế nào! Nếu không phải là cao thủ giang hồ thì sao?

Hai mươi, ba mươi tên du côn bị mấy sư huynh đệ đánh ngã hơn nửa, còn có mấy tên bỏ chạy về phía chợ của Tế Hải trấn. Từ phía xa nhìn thấy mấy bóng người đang chạy trốn chợt dừng lại, hai mắt Quý Thang chợt nghiêm lại, càng cảm thấy bất an hơn. Hắn không chú ý được nhiều, cao giọng hô to:

- Tất cả đều mau trở lại!

Nghe được trong giọng nói của nhị sư huynh có vẻ khác thường, Du Tử Tiên cũng rét lạnh, không hiểu hỏi:

- Nhị sư huynh...

Hắn vừa muốn quay đầu, chợt kinh hãi mở to hai mắt, chỉ thấy phía xa đột nhiên sáng lên một đường kiếm quang, ở trong bóng đêm lại chói mắt như vậy, nhanh như sao xẹt, như tia chớp lướt qua, trong thoáng chốc dã xuyên qua cơ thể của Diêu Tử, kiếm quang kia không dừng lại...

Khi Du Tử Tiên trợn mắt há hốc mồm, bên tai nghe được một tiếng quát khẽ:


- Nhanh đi theo ta!

Đôi tay cứng nhe thép đã nắm lấy cánh tay của hắn, cơ thể lập tức lại bay về phía sau.

Khi Du Tử Tiên hiểu ra thì vành mắt muốn nứt ra, cực kỳ bi ai kêu lên:

- Nhị sư huynh...

Đôi mắt hổ của Quý Thang đỏ hoe, dẫn theo Du Tử Tiên chạy hết sức về phía rừng cây, bi thương và căm phẫn khó nén được khiến tiếng nói của hắn có chút run rẩy:

- Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi tìm Giang trưởng lão cùng Lâm Nhất ra tay cứu giúp!


Hai người một trước một sau, đảo mắt đã biến mất ở trong rừng cây, chạy vội về phía tây.

Mà kiếm quang đột nhiên xuất hiện kia giống như một con rắn độc đang cắn nuốt linh hồn trong bóng đêm, trong nháy mắt đã lấy mạng của sáu người. Diêu Tử cùng La Dung, còn có bốn đệ tử do Mạnh trưởng lão phái tới tiếp ứng đều bị phi kiếm xuyên qua cơ thể, ngã nhào xuống đất, tính mạng hoàn toàn không còn.

Kiếm quang lướt qua trong trời đêm, dường như chưa hết hứng thú còn quay một vòng, lại bay về phía trong rừng cây.

- Túc sư huynh! Không nên lạm sát phàm nhân!


Theo một giọng nói vang lên, đạo kiếm quang kia dừng lại ở bên rừng cây một lát mới đột nhiên bay trở về, rơi vào trong tay một người lại biến mất. Người kia chính là Túc Mã.

Đám lưu manh trốn chạy đều dừng bước lại, trong miệng hô to Túc gia nhưng trong lòng sợ hãi không dám tới gần. Túc Xa chào hỏi huynh đệ của mình với dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Có người bẩm báo với Túc Xa, mấy người bên ngoài đã bị các huynh đệ chặn ở trong rừng cây, hắn vui mừng, vội vàng dẫn đại ca cùng hai sư đệ của đại ca chạy tới, vừa lúc gặp phải Diêu Tử phát uy, đuổi theo những tên lưu manh chạy tán loạn khắp nơi.

Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Túc Xa liếc mắt đã nhận ra Diêu Tử, vội vàng nói với đại ca:

- Chính là người kia đánh ta. Phía sau cũng vậy. Sao lại có thêm mấy người chứ? Tất cả đều đồng bọn của bọn họ!

Túc Mã thấy thế, thầm nghĩ huynh đệ mình nói quả nhiên không sai. Những người bên ngoài này quá càn rỡ, không chỉ đánh huynh đệ của mình, còn dám không kiêng nể gì mà hành hung ở trên đảo, không tha được! Nghĩ đến đây, hắn càng nổi ý giết người, đưa tay lại lấy ra phi kiếm.

Những tên lưu manh cuối cùng lại dẫn tới tiên nhân! Diêu Tử cùng sư huynh đệ phía sau thấy được thì trong lòng mới thầm nghĩ không tốt, làm sao có thể trốn tránh được, không ngờ đã lập tức ngã xuống dưới phi kiếm.

- Hừ! Lưu sư đệ, ngươi quản hơi rộng đấy!

Hai bóng người bỏ chạy căn bản không thể giấu được ánh mắt của Túc Mã, chỉ là sau khi giết mấy người cho hả giận, hắn vẫn thu lại phi kiếm.