Vô Tiên

Chương 1438 : Cứ thế mà làm




Bóng tối biến mất, Minh phu nhân quỷ dị cũng theo nhà đá mà không thấy đâu, mọi người trên khe núi đều từ trong ảo cảnh tỉnh lại. Ai ngờ mộng điệp vừa tan, dị biến lại nổi lên.

Lâm Nhất dẫn theo Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc vừa chạy được mấy bước thì đám người Cổ Tác phát hiện và đuổi theo. Đúng vào lúc này, thiên địa đột nhiên rung chuyển, sau đó là mấy tiếng rắc vang lên, khói bụi đất đá bay lên, cả khe núi đột nhiên tứ phân ngũ liệt.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Nhất chỉ cảm thấy người trầm xuống, liền rơi và một lỗ thủng vừa nứt ra. Hắn sợ quá, lai lâm nguy mà không loạn, giơ tay lên tế ra 'Huyền Thiên thuẫn' bảo vệ trên dưới trái phải, cho dù là vậy vẫn rơi thẳng xuống. Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc cũng khó may mắn thoát khỏi, theo hắn ngã xuống vực sâu.

Trong nháy mắt liền rơi xuống ba mươi trượng, năm người tới điểm cuối của khe nứt. Không đợi rơi xuống đất, Lâm Nhất nhấc chân bước về phía trước, đã cách mặt đất ba thước lăng không đi nhanh. Mấy người đằng sau học theo, theo khe hở chật hẹp này mà chạy. Mà tiếng nổ vẫn không dứt bên tai, núi đá bay tứ tung, long trời lỡ đất

Bên trong sơn băng địa liệt này, ăm bóng người nhanh như lưu tinh, lách trái lách phải, trong nháy mắt đã đi xa được vài dặm. Tiếng nổ phía sau xa dần, một khe núi hẹp dài không thấy điểm cuối hiện ra trước mắt. chân Lâm Nhất không ngừng, dẫn theo mấy người Thiên Chấn Tử chạy thật nhanh.

Có người tạm thời tránh được một kiếp, mà có người lại đại họa lâm đầu. Tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy, những lời này ai cũng biết, mà trước mắt chuyện tới trước mắt thì không khỏi khỏi có người ướt át bẩn thỉu, cuối cùng hại người hại mình.

Phát hiện Lâm Nhất muốn chạy trốn, Cổ Tác phân phó một tiếng rồi muốn động thân đuổi theo. Chờ cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ Hạng Nguyên Tư Khánh ứng biến cực nhanh, mà mấy tu sĩ lỡ tay giết đồng môn vì tâm thần không yên mà mà chậm một bước. Chính là thoáng do dự này mà mười bảy người đều rơi xuống lòng đất.

Đột nhiên gặp dị biến. cũng chẳng buồn đuổi giết Lâm Nhất nữa, mọi người tránh đông tránh tây. Trong nháy mắt mười bảy người lại không thấy ba người đâu, Cổ Tác khẩn trương, cao giọng hô lên không được tản mác, cũng cùng mấy vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ xông lên trước mở đường. Lại không ngờ dưới chân chấn động, một bóng đen mang theo khí thế kinh người từ dướt đất chui lên đánh úp tới.

Trên đầu có núi đá đổ sập nện xuống, dưới chân chợt hiện dị thú hung mãnh, mọi người không khỏi sợ hãi. Ai ngờ bóng đen đó bỗng nhiên lóe lên cái rồi biến mất dưới lòng đất không thấy động tĩnh.

Không kịp nghĩ nhiều, Cổ Tác và đám người Tư Khánh vội vàng cướp đường mà chạy. Trong trời đất đen xì chạy như điên nửa canh giờ, đoàn người lúc này mới kinh hồn bất định ngừng lại. Khe núi hẹp dài chính là bị một vách đá một đạo bổ ra từ giữa, tách ra hai con đường một to một nhỏ.

Sau khi quay đầu lại quan sát xung quanh, sắc mặt Cổ Tác đen như đáy nồi.

Khi đến thì có hai mươi bốn vị cao thủ, mà trước mắt tính cả mình chỉ còn lại mười người. Chưa chạm được vào một sợi tóc của tiểu tử đó đã chết nhiều nhân thủ như vậy, ài!



Có điều, bảy vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ lại không mất một ai, cộng với sự tương trợ của ba vị Nguyên Anh trung kỳ, đối phó tiểu tử đó chắc không có vấn đề gì.

Khi Cổ Tác thở dài thở ngắn, sắc mặt mọi người cũng khó coi. Liên tiếp xảy ra biến, mạc danh kỳ diệu mất đi nhiều đồng bạn như vậy, dưới sự cảm động lây, người ta thổn thức không thôi.

- Yêu thú không biết là gì mới rồi dưới lòng đất đúng là đáng sợ thật. Thương cho mấy sư đệ đó của ta.

Hạng Nguyên thần sắc cực kỳ bi ai, lại mạng hận ý mà không thể phát tiết, đành phải đứng đó thở dài.


Có người nói:

- Rồng, rết khổng lồ? Đều không giống.

Tư Khánh chắp tay sau lưng nhìn xung quanh, trong ánh mắt hàn ý chớp động, thuận miệng nói:

- Nếu ta không nhìn lầm đó chỉ là một xúc tua của yêu thú. Mà nó rốt cuộc là gì thì không thể biết được.

Khe núi hẹp chỉ rộng chừng hai ba trược, vách đá hai bên lên cắm thẳng tắp lên trời không nhìn thấy đỉnh. Dưới ánh mặt trời mờ nhạt, bên trong khe núi đá vụn trải rộng, ngay cả chỗ để ngồi xuống nghỉ tạm cũng không có, mọi người đành phải đứng ở đây để tranh thủ mà thở. Từ đây tiến về phía hơn mười trượng, chính là hai cửa khe một trái một phải, một lớn một nhỏ, không biết kết cuộc ra sao.

Tư Khánh nói xong, nhất thời không ai lên tiếng trả lời, ai nấy đều hoảng sợ. Một cái xúc tua đã dễ dàng lấy đi mấy mạng người, nếu yêu thú hiện thân, liệu có ai có thể may mắn chạy thoáng không, mà khe núi trước mặt tuy quỷ dị khó lường, nhưng chưa sụp đổ, chẳng lẽ là do nữ tử đó? Tinh hoa như mưa, nhà đá bay lên trời, tất cả giống như mộng ảo.

- Chúng ta thương vong thảm trọng, Lâm Nhất khó thoát khỏi liên quan, phải đòi lại công đạo cho những đạo hữu đã vẫn lạc.


Lời nói của hắn dẫn tới sự chú ý của mọi người, Cổ Tác gật đầu ra hiệu, tiến về phía mấy bước. Nhìn lộ khẩu phía trước, hắn mang theo vẻ mặt hung ác nham hiểm nói:

- Trái phải có hai con đường, chọn một mà đi.

Dừng một chút, hắn hỏi Tư Khánh ở bên cạnh:

- Sư đệ, nếu ngươi là Lâm Nhất, sẽ lựa chọn như thế nào?

Tư Khánh vươn tay vuốt chòm râu lưa thưa, quan sát phía trước một lúc, có chút đăm chiêu nói:

- Nếu ta là người đó sẽ theo đường lớn mà đi.

Cổ Tác nhíu hạ mày, nói:

- Hắn biết rõ chúng ta tất sẽ thuận theo đường lớn mà đuổi theo, sao lại không tìm hướng khác mà cắt đuôi.


- Nếu muốn thoát khỏi đuổi giết, phải làm ngược. Ha ha, có điều.

Tư Khánh ngoài cười nhưng trong không cười nói nói:

- Lời nói của sư huynh cũng có đạo lý, Lâm Nhất đó đang chạy vong mệnh sao kịp nghĩ nhiều, nhất định là cứ chạy trối chết thôi. Sư đệ ta đã suy bụng ta ra bụng người rồi.


Cổ Tác xua tay, nói:

- Không thể chậm trễ, cứ theo đường nhỏ phía bên phải mà đuổi theo.

....

Sau khi ra khỏi khe núi, đám người Lâm Nhất tới thẳng hẻm núi. Lúc gặp lối rẽ hắn căn bản không nghĩ nhiều, đi theo đường phía bên trái.

Một ngày sau, khe núi chật hẹp to dần, đường dưới chân cũng rộng lên nhiều. Lâm Nhất chậm rãi đi phía sau, vội vàng bày ra mấy đạo cấm pháp để cản truy binh.

Mã chạy không ngừng lâu như vậy, phía sau không thấy bóng địch, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc đều thở phào nhẹ nhõm. Phía trước dựa vào vách đá có một khối đá to cũng có thể coi là bằng phẳng, mấy người đi tới đó nghỉ tạm, mượn cơ hội chờ Lâm Nhất tới.

Tảng đá to màu vàng dài hơn hai trượng, cao bốn năm trượng. Hơn nửa nó dựa vào vách đá khe núi, chỗ thò ra còn lại rộng hơn trượng cao ba thước, vừa hay có thể an tọa.

Chạy vội, mấy người đều không để ý kỹ tảng đá. Thiên Chấn Tử đặt mông ngồi lên, rất thoải mái khoanh chân lại, cảm khái không ngừng

- Hôm qua thật đúng là hung hiểm, may mà sư đệ ta ứng biến nhanh.

Thiên Chấn Tử tứ bình bát ổn tứ bình bát ổn như vậy, Viêm Hâm không dám tới gần, có điều đắc tội với vị trưởng bối này, hắn và Liễu Hề Hồ đi mấy bước, tới vách đá bên cạnh đứng nghỉ chân, đều trầm mặc không nói gì.