- Ái ôi. Sư huynh, ngươi vì sao lại động thủ với ta.
- Hắc hắc! Năm đó khi vừa nhập môn, ngươi từng đoạt pháp khí của ta....
- Tiểu nhân vô sỉ! Đều trôi qua năm sáu trăm năm rồi, ngươi vẫn nhớ mãi không quên. . .
- Hừ! Có thù không báo không phải là quân tử! Nạp mạng đi.
- ...
- Kẻ nào cướp sư muội của ta, đều phải chết.
- Ngươi đoạt đan dược của ta, ta giết ngươi.
- ...
Ngoài ba mươi trượng, đám người Cổ Tác bỗng nhiên sinh ra tranh chấp, cũng đều động thủ. Mà các bên khó đứng dậy, nhưng lai ở gần nhau, đành phải mặt đối mặt chém giết. Kết quả là ngươi chém ta một kiếm, ta đâm ngươi một cái, hai mươi bốn người lập tức loạn thành một đống.
Thấy thế, Lâm Nhất không kịp vui sướng khi người khác gặp họa, vội vàng nhìn về phía bên cạnh. Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc vẫn mê man chưa tỉnh, nhưng không có gì dị thường. Hắn thầm thở phào, nếu Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc tự giết lẫn nhau, đó mới là trò cười.
Không dám hy vọng vào may mắn nữa, trong mắt Lâm Nhất hiện lên hai đạo xích mang, thoáng chốc đã bao phủ bốn người đó. Cùng lúc đó, có người nhẹ giọng nói:
- Nhất thể tam anh, huyễn mâu song đồng, nếu không phải yêu nghiệt, chính là giống tiên.
Xích mang hiện lên, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc giống như từ trong mộng tỉnh lại, lại vẫn lo sợ bất an, nhất thời không biết làm sao.
Lâm Nhất thì trong lòng căng thẳng, chậm rãi xoay người lại.
Trước cửa nhà đá, tóc bạc của Minh phu nhân trở nên hết sức chói mắt trong bóng đêm. Bà ta ôm bình nước, coi như không thấy đám người đang chém giết, nói:
- Tốt xấu gì xem như cũng từng nói chuyện một lát với lão thân, ta sẽ tha cho mấy oa nhi các ngươi! Ài! Nha đầu đáng thương đó của ta không biết khi nào mới có thể trở về đây.
Nói xong, Minh phu nhân bước về phía nhà đá, khi xoay người thì vươn tay ra vẫy nhẹ một cái. Lâm Nhất không hiểu, vẫn hồi vị mỗi câu mà đối phương nói.
Đúng vào lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên, tiếng gió gào thét vang vọng thiên địa. Tinh mang bao phủ khe núi dần dần theo gió tản đi.
Năm người bọn Lâm Nhấtvà Thiên Chấn Tử không dám vọng động, chỉ trợn mắt nhìn tất cả đột phát. Các tu sĩ đang chém giết lẫn nhau cũng tỉnh lại, đã có bảy người biến thành tử thi.
Tiếng xé rách lăng không truyền đến, bóng đêm vỡ vụn từng tấc, có ánh mặt trời mờ mờ chiếu ra. Cuồng phong mạnh mẽ xé toang màn đêm rồi xoay tròn, thoáng chốc đã nhổ bay cả căn nhà đá.
Vù, tiếng gió đi xa, nhà đá dần dần nhỏ đi, không ngờ bay vút lên trời, kéo theo một đạo lưu quang rực rỡ rồi biến mất. Cùng lúc đó, tiếng nói của Minh phu nhân lại chậm rãi vang lên trong thiên địa.
- Vạn sơn minh tuyền thủy tự thanh, thiên hoang viễn cổ mạch lộ hành; nhất điểm phi hỏa tam thiên cảnh, cửu thế vi nhân lưỡng nan phùng. Ài, chín đời làm người khó gặp hai lần. Ài! Trong số mệnh có đôi khi chớ cưỡng cầu, số mệnh không có thì chung quy không có!
Trong nháy mắt, bóng đen tan đi, ánh mặt trời sáng rực, trên khe núi chỉ còn lại hai nhóm người ngơ ngẩn thất thần.
- Lời này phải giải thích thế nào?
Lâm Nhất bỗng nhiên thốt lên.
Thiên Chấn Tử ngỡ ngàng nói:
- Ai nói thế?
- Đi thôi!
Lâm Nhất nhướn mày, đột nhiên nhảy dựng lên.
Thiên Chấn Tử phát hiện thân thể thoải mái hơn rất nhiều, lập tức tỉnh ngộ. Hắn cũng nhảy lên theo, vội vàng vung tay gọi thầy trò Tử Ngọc bỏ chạy! Cừu gia ở ngay dưới mí mắt, lúc này không đi thì còn đợi tới khi nào!
Nhà đá bay đi, nữ tử quỷ dị không thấy đâu, trời cũng sáng! Mà đám người Cổ Tác thì không để ý tới những cái này, chỉ nhìn bảy xác chết bên cạnh, ai nấy hoang mang không hiểu.
Bỗng nhiên nhận ra động tĩnh cách đó không xa, Tư Khánh vội vàng ra hiệu cho sư huynh ở bên cạnh. Cổ Tác sầm mặt hô:
- Thủ túc tương tàn chính là ảo cảnh dẫn tới, không phải tội của chúng ta! Chớ để chạy mất chạy mất.
Nghe tiếng, hơn mười người còn lại thở hắt ra. Chuyện Đồng môn tương tàn này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ không được trưởng bối và đồng đạo dung tha. Mà hiện giờ có mấy vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ làm chứng tất sẽ chuyện cũ sẽ bỏ qua, mọi người không còn cái lo về sau.
Khi đám người Cổ Tác sắp động thân thì đột nhiên đất rung núi chuyển.