Vô Thượng Sát Thần

Chương 899




- Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn à, một ngày nào đó ta sẽ san bằng bọn chúng!

Tiêu Phàm lạnh như băng nói ra một câu, trong mắt sát mang bắn ra bốn phía.

Tiêu Phàm đã sớm biết mình sẽ cùng Diêm La Phủ và La Sinh Môn là địch, chỉ là không nghĩ tới đến nhanh như vậy.

- Đúng rồi, quên hỏi tiền bối phương pháp rời khỏi Vô Song Thánh Thành.

Tiêu Phàm cau mày một cái, muốn lén lút rời đi nhất định là không thể không mượn nhờ Truyền Tống Trận của Chiến Hồn Điện.

Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới thu liễm khí thế, triệt hồi Hồn Giới, đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.

Tên thứ nhất xông lên tới là Tiểu Kim, cảm nhận được khí tức trên người Tiêu Phàm, Tiểu Kim lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Lão Tam, ngươi?

Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất sau đó chạy đến, hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm, rất hiển nhiên, hai người cũng đoán được Tiêu Phàm lại đột phá.

- May mắn đột phá mà thôi.

Thần sắc Tiêu Phàm rất bình tĩnh, cũng không có quá quá khích động.

Chiến Đế cảnh trung kỳ tại Nam Vực Cửu Đại Đế Triều mà nói đã có thể hoành hành không sợ, nhưng ở Vô Song Thánh Thành này lại không đáng kể chút nào.

- Tiểu Thất, chúng ta đến cố lên.

Bàn Tử nhếch miệng cười nói, hắn chỗ nào không biết Tiêu Phàm tâm sự nặng nề, trong mắt lóe qua một tia kiên nghị, trong lòng nghĩ thầm:

- Mặc dù chúng ta không nhất định có thể giúp được Lão Tam, nhưng chí ít không thể kéo chân hắn.

- Nhị Ca, ta xem chừng mấy ngày liền có thể đột phá Chiến Đế trung kỳ.

Quan Tiểu Thất mỉm cười, hắn như trước vẫn là không tim không phổi như thế.

- Tiểu Lang, Ảnh Phong, các ngươi cùng ta tiến đến.

Tiêu Phàm đột nhiên nhìn Ảnh Phong cùng Phong Lang một cái, sau đó lại nhìn xem Quan Tiểu Thất nói:

- Tiểu Ngũ, vấn đề Viện Trưởng, ban đêm ta sẽ chữa tốt cho hắn.

- Tạ ơn Tam Ca, ta hiện tại liền đi nói cho Lục bá bá.

Quan Tiểu Thất lập tức cười không ngậm miệng được, chạy trước rời đi.

Sau đó Tiêu Phàm mang theo Ảnh Phong cùng Phong Lang hướng về trong phòng, hiện tại đối với hắn mà nói, thiếu nhất chính là thời gian, hắn không muốn lãng phí từng phút từng giây.

Ảnh Phong cùng Phong Lang đi theo Tiêu Phàm vào gian phòng, một mặt không hiểu nhìn Tiêu Phàm.

- Ảnh Phong, ngươi nên đoán được ta tìm các ngươi tới để làm gì chứ?

Tiêu Phàm cười nhạt một cái nói.

Ảnh Phong đầu tiên là nghi hoặc không hiểu, sau đó giật mình, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm:

- Công Tử, ngươi là nói?

- Hiện tại các ngươi đột phá Chiến Đế trung kỳ, cũng nên để Chiến Hồn các ngươi tiến thêm một bước.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, lời nói làm người khác kinh ngạc không thôi.

Làm Chiến Hồn tiến thêm một bước? Nếu để cho người khác nghe được, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, Chiến Hồn còn có thể tiến thêm một bước sao?

Đồng dạng mà nói, Chiến Hồn chính là thiên sinh, muốn thuế biến, trừ phi Chiến Hồn biến dị, mà tỷ lệ biến dị lại là cực kỳ thấp.

Cũng chính là bởi vì như thế, Chiến Hồn một người mới quyết định thiên phú cả đời, Chiến Hồn phẩm giai càng cao, thiên phú càng mạnh.

Nếu như để cho người ta biết Tiêu Phàm nắm giữ năng lực khiến Chiến Hồn biến dị, đoán chừng toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục đều sẽ không được bình tĩnh, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ bị rất nhiều lão quái vật giải phẫu nghiên cứu.

Phong Lang một mặt kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, hắn còn coi là bản thân nghe lầm.

Ngược lại là Ảnh Phong coi như bình tĩnh, hắn nguyên lai chỉ là Thất Phẩm Chiến Hồn Ẩn Không Kiếm, cả một đời tối đa cũng chỉ có thể ngừng bước Chiến Hoàng đỉnh phong.

Về sau Tiêu Phàm làm Chiến Hồn hắn phát sinh thuế biến, biến thành Bát Phẩm Trảm Không Kiếm, lúc này mới có thể đột phá Chiến Đế cảnh.

Mà hiện tại, Tiêu Phàm muốn để Chiến Hồn bọn hắn tiến thêm một bước, há không phải muốn biến thành Cửu Phẩm Chiến Hồn? Nghĩ vậy, trong đôi mắt Ảnh Phong lóe qua một tia tha thiết.

- Bắt đầu đi.

Thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, bên trong Bạch Sắc Thạch Đầu ẩn chứa năng lượng, đủ để năm đến sáu người thuế biến thành Cửu Phẩm Chiến Hồn.

Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không keo kiệt huynh đệ mình, trên đời này, Ảnh Phong cùng Phong Lang tuyệt đối là những người hắn tín nhiệm nhất, có thể làm cho hắn đem phía sau lưng yên tâm giao cho bọn hắn người.

Phong Lang vẫn còn có chút khẩn trương, có chút không biết làm sao, bất quá Ảnh Phong lại là hít sâu một cái nói:

- Công Tử, ta chuẩn bị kỹ rồi.

Tiêu Phàm gật đầu, lấy ra một chiếc Long Văn Kim Châm liền từ đỉnh đầu Ảnh Phong cắm xuống dưới, Ảnh Phong trong nháy mắt đã hôn mê, một cỗ đại lực kéo lấy hắn nằm ở trên giường.

- Công Tử, ta cũng chuẩn bị xong rồi.

Ảnh Phong đều không lo lắng, Phong Lang hắn còn lo lắng cái gì đây?

Tiêu Phàm đồng dạng làm tương tự, đem Ảnh Phong làm hôn mê, sau đó dùng ba cái Tỏa Hồn Châm khóa Hồn Hải hai người lại, lại mở ra mấy đạo Hồn Giới trong phòng.

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Phàm hai tay khoác lên đầu vai hai người, Bạch Sắc Thạch Đầu quang mang đại thịnh, một cỗ năng lượng bàng bạc màu trắng mãnh liệt cuộn trào ra.

Sau đó một phân thành hai, phân biệt tràn vào thể nội Ảnh Phong cùng Phong Lang, xông thẳng vào bên trong Hồn Hải.

Cảm giác được ngoại lực xâm nhập, Chiến Hồn trong cơ thể Ảnh Phong cùng Phong Lang bắt đầu cuồng bạo, Hồn Lực như là hồng lưu xông thẳng đến năng lượng màu trắng.

Tiêu Phàm lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trên trán rơi xuống, trong lòng trầm ngâm nói:

- Xem ra là ta quá gấp, hai người bọn hắn dù sao cũng là Chiến Đế trung kỳ, hơn nữa Ý Chí bọn hắn và Hồn Lực so với Chiến Đế trung kỳ phổ thông cường đại hơn quá nhiều.

Nguyên bản Tiêu Phàm chỉ muốn tiết kiệm thời gian, hắn tự tin thực lực bản thân có thể làm cho Chiến Hồn hai người đồng thời thuế biến, nhưng mà sự tình vượt qua hắn dự liệu.

Hai người mất đi ý thức, Chiến Hồn sẽ theo bản năng hộ thể, ứng phó một cái Chiến Hồn Tiêu Phàm dư xài, nhưng đồng thời ứng phó hai cái, dù là Tiêu Phàm cũng có chút cố hết sức.

- Ông ~~

Đột nhiên, một đạo huyết sắc quang mang từ bên trong Hồn Hải Tiêu Phàm xuất hiện, như là sóng máu, một làn sóng một làn sóng mãnh liệt cuộn trào ra, dọc theo cánh tay Tiêu Phàm, xông vào bên trong thân thể hai người.

Sau một khắc, sự tình khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên phát sinh, chỉ thấy Chiến Hồn Ảnh Phong cùng Phong Lang, trong nháy mắt đình chỉ phản kháng, như có một cỗ lực lượng giam cầm bọn chúng.

- Tỏa Hồn Châu?

Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, trong lòng buông lỏng một hơi, Tỏa Hồn Châu là chuyên môn châm đối Chiến Hồn, có nó ở đây, Chiến Hồn Ảnh Phong cùng Phong Lang muốn phản kháng, cơ bản không có khả năng.

Nhìn thấy Chiến Hồn hai người bất vi sở động, Tiêu Phàm lần nữa khống chế năng lượng màu trắng tràn vào bên trong Chiến Hồn hai người.

Nhưng làm Tiêu Phàm kinh hãi là, năng lượng màu trắng lại bị huyết sắc quang mang của Tỏa Hồn Châu ngăn cản bên ngoài, căn bản không thể tiến lại gần hai cái Chiến Hồn này.

Không, nói cho đúng, hai cái Chiến Hồn kia vậy mà tại chậm rãi hòa tan, hóa thành một cỗ Hồn Lực bàng bạc rót vào thể nội hắn, hơn nữa nếu không bao lâu, liền sẽ hoàn toàn biến mất.

Mà ở phía trên Tỏa Hồn Châu lại là hiện lên hai đạo hư ảnh, một thanh Trảm Không Kiếm to lớn, còn có một cái móng vuốt hắc sắc.

- Bát Phẩm Trảm Không Kiếm cùng Phệ Hồn Trảo? Đây không phải là Chiến Hồn của Ảnh Phong cùng Phong Lang à, làm sao đến trên người ta?

Tiêu Phàm hoàn toàn trợn tròn mắt, thiếu chút nữa thì kêu lên sợ hãi.

Bản thân muốn làm Chiến Hồn bọn hắn dị biến, mà không phải phải chiếm đoạt Chiến Hồn bọn hắn.

Nếu như Phong Lang cùng Ảnh Phong tỉnh lại, phát hiện Chiến Hồn bản không thấy đâu nữa, há không phải hận chết Tiêu Phàm hắn?

Ảnh Phong cùng Phong Lang có lẽ sẽ không hận Tiêu Phàm, nhưng trong lòng Tiêu Phàm đời này khẳng định sẽ không tốt hơn, cả một đời đều sẽ đắm chìm trong áy náy và hối hận.

- Không được, khẳng định có biện pháp ngăn cản.

Đầu Tiêu Phàm đung đưa như là trống lúc lắc, thần sắc vô cùng nhợt nhạt.

Nếu như Tỏa Hồn Châu thực nuốt Chiến Hồn của Phong Lang cùng Ảnh Phong, hắn tuyệt đối sẽ phát cuồng!

Trong đầu Tiêu Phàm lóe qua một đống suy nghĩ, nhưng mà Tỏa Hồn Châu vẫn không có xu thế đình chỉ, hai mắt Tiêu Phàm đỏ bừng, nhe răng trợn mắt giận dữ hét:

- Dừng tay cho ta!