Vô Thượng Sát Thần

Chương 847




Nhìn Tô Kỳ Long điên cuồng run rẩy trên mặt đất, tu sĩ bốn phía hít vào ngụm khí lạnh, bọn hắn không biết phát sinh chuyện gì, chỉ biết cùng Tiêu Phàm đối kích một chưởng, liền biến thành dạng này.

Tô Kỳ Long là Chiến Đế cường giả đó, thậm chí ngay cả một kích Tiêu Phàm đều ngăn cản không nổi, rốt cuộc không có bất kỳ sức phản kháng.

Bọn hắn nào biết rõ Phệ Hồn Huyết Tằm đáng sợ, một khi nhập thể, cơ hồ chính là hữu tử vô sinh.

Trước đó lúc đối chiến Ngô Thánh Tri, Tiêu Phàm liền chuẩn bị sử dụng Phệ Hồn Huyết Tằm, nhưng Ngô Thánh Tri căn bản không cho hắn cơ hội tới gần, cho nên liền không dùng đến.

Phệ Hồn Huyết Tằm mặc dù chỉ là Bát Giai sơ kỳ, nhưng nó miễn dịch đối với công kích Hồn Lực và công kích linh hồn, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm phóng xuất ra Phệ Hồn Huyết Tằm.

Nhìn Tô Kỳ Long điên cuồng run rẩy trên mặt đất, thần sắc Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, dám bắt Tiểu Kim và Tiểu Minh, Tiêu Phàm không có ý định buông tha cho hắn.

Nếu như hắn trước tiên đem Tiểu Kim cùng Tiểu Minh giao ra cũng liền thôi, Tiêu Phàm cũng có thể coi như cái gì đều không phát sinh.

Nhưng Tô Kỳ Long chẳng những thề thốt phủ định, còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết, người như vậy, Tiêu Phàm làm sao có thể buông tha đây?

Nhìn cũng chưa từng nhìn Tô Kỳ Long trên mặt đất một cái, Tiêu Phàm liền chuẩn bị hướng bên trong Liệp Hồn Sư Công Hội đi đến.

Oanh!

Vừa đi đến cửa, một vệt sáng từ đằng xa kích xạ mà tới, tốc độ nhanh vô cùng, xông thẳng đến Tiêu Phàm. Tiêu Phàm sớm có cảm ứng, dưới chân đạp một cái, nhẹ như yến bay ngược ra.

Tại chỗ hắn đứng, cắm một cây trường thương vàng bạc giao nhau, toàn thân đốt đốt hỏa diễm, một cỗ khí tức cuồng bá từ phía trên trường thương tràn ngập.

Xa xa nhìn lại, trường thương tựa như một đầu Tiểu Hỏa Long vàng bạc giao nhau, nhìn thấy trường thương này, đám người không ít người kinh hô mà ra:

- Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương!

Tiêu Phàm cũng nhận ra danh tự chiến thương, chính là Nhật Nguyệt Hỏa Long, chính là một kiện Cửu Phẩm Hồn Binh, chỉ bằng điểm này, Tiêu Phàm cũng có thể đoán được người tới bất phàm.

Vừa nãy nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời, thật có khả năng bị Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương đánh trúng.

Hô một tiếng, cửa ra vào Liệp Hồn Sư Công Hội đột ngột xuất hiện hai đạo thân ảnh, đó là một nam một nữ.

Người nam khoác chiến bào màu bạc, dáng người cao to, khuôn mặt thanh tú, tóc đen dày đặc, cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ lưu loát, tư thế hiên ngang.

Người nữ mặc váy lụa cạn lam sắc, một cây trâm đỏ xiên ngang búi tóc ở trên đầu, màu sáng óng ánh trong suốt tự nhiên, trong gió tạo nên từng tia gợn sóng.

Dáng người yêu kiều hiện ra tư thái linh lung tinh tế, con mắt lưu ly lập loè tỏa sáng, miệng anh đào nhỏ không tô lại diễm, phảng phất giống như khuynh thành, tựa như tiên thiên.

Tiêu Phàm từ cách hai người ăn mặc, liền có thể nhìn ra hai người phi phàm, bất quá hắn vẫn không có bất kỳ e ngại gì.

Lôi Hạo đều bị hắn đánh ngã, bên trong cùng tuổi một đời khiến hắn kiêng kị có lẽ có, nhưng cũng không phải là hai người này.

- Mạch Huyên, Mạch Hàn lão đệ, các ngươi tới, nhanh giết hắn, người này là cố ý đến Liệp Hồn Sư Công Hội quấy rối!

Lúc này, trong đám người đột nhiên xông ra một đạo bóng người, nhanh chóng xuất hiện ở bên người một nam một nữ kia, bóng người không phải người khác, chính là Lâm Tu.

- Đó là một trong Tứ Kiều Tô Mạch Huyên, cùng một trong Bát Tuấn Tô Mạch Hàn?

Đám người trong nháy mắt lấy lại tinh thần, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đại bộ phận ánh mắt tu sĩ toàn bộ rơi trên người Tô Mạch Huyên, bên trong ánh mắt trừ nàng, rốt cuộc không có đồ vật khác.

Vô Song Thánh Thành, trừ có Thánh Thành Bát Tuấn ra còn có Thánh Thành Tứ Kiều. Thánh Thành Tứ Kiều là Tứ Đại Thiên Vương kiều nữ Vô Song Thánh Thành, cùng Bát Tuấn nổi danh, Tô Mạch Huyên là một người trong đó.

Cả tòa Vô Song Thánh Thành không biết có bao nhiêu người muốn cưới một trong Tứ Kiều, đáng tiếc bởi vì thân phận, địa vị và thiên phú chênh lệch, có thể gặp Tứ Kiều đều hết sức gian nan.

Thần sắc Tiêu Phàm coi như bình tĩnh, cái gì Tứ Kiều, hắn căn bản chưa nghe nói qua, cũng không quan tâm, hắn chỉ muốn cứu Tiểu Kim cùng Tiểu Minh.

Quét hai người một cái, Tiêu Phàm tiếp tục rút kiếm đi về phía trước, Bàn Tử cùng hắn song song mà đứng.

- Ngươi chính là Tiêu Phàm?

Một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, nói chuyện là Tô Mạch Hàn, hắn một tay rút Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương, chỉ Tiêu Phàm nói, trên người chiến ý lặng yên dâng lên.

Về phần Lâm Tu bên cạnh hắn, Tô Mạch Hàn vẻn vẹn chán ghét quét mắt qua, cũng không có nói thêm cái gì.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, đối với lời nói Tô Mạch Hàn nhìn như không thấy, vẫn như cũ từng bước một hướng về cửa ra vào Liệp Hồn Sư Công Hội.

Tô Mạch Hàn nhìn thấy Tiêu Phàm không nhìn hắn, trong mắt lửa giận xen lẫn, cười lạnh nói:

- Nghe nói ngươi đánh bại Lôi Hạo, vừa vặn, Lôi Hạo bài danh đệ lục, ta bài danh đệ thất, đánh bại ngươi, ta cũng liền có thể tiến lên một cấp.

- Người nào ngăn ta, giết!

Tiêu Phàm ngữ khí băng lãnh, khí tức đáng sợ tản ra, U Linh Chiến Hồn lơ lửng lên đỉnh đầu, khí thế trong nháy mắt bạo tăng gấp bội, Tu La Kiếm trong tay tại hư không xẹt qua một đường vòng cung.

Tô Mạch Hàn nào sẽ nghĩ đến, Tiêu Phàm vậy mà đánh không chào hỏi liền xuất thủ, sát khí trên người hắn phát ra không phải giả, chẳng lẽ gia hỏa này thật muốn giết chết mình?

Ta là người thừa kế gia chủ Tô gia, nếu ngươi giết ta, ngươi có thể còn sống sao?

Vừa nghĩ tới sự tình Lôi gia cùng Lôi Hạo, trong lòng Tô Mạch Hàn ngưng tụ, Tô gia cùng Lôi gia cùng là Bát Đại Thế Gia, Tiêu Phàm đến Lôi gia đều không sợ, há lại sẽ e ngại Tô gia hắn?

Nghĩ vậy, Tô Mạch Hàn biến sắc, Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương cầm trong tay giết đến tận đi, đối mặt Tiêu Phàm, hắn cũng không dám khinh thường, dù sao Tiêu Phàm là người đánh bại Lôi Hạo.

Tiêu Phàm quyết đoán, khiến Tô Mạch Huyên bên cạnh mắt đẹp lấp lóe, tràn ngập trí tuệ nhãn thần, lóe qua một đạo quang mang:

- Có lẽ đúng như tin đồn ngoại giới, hắn bối cảnh rất mạnh, cho nên hắn mới không quan tâm gì cả, khó trách Lôi gia, Ngô gia cùng Công Tôn gia cũng không dám ứng phó hắn, quả thật là như thế này, cái kia...

Tô Mạch Huyên không tiếp tục nghĩ, nàng cũng rất muốn nhìn xem thực lực Tiêu Phàm đến cùng như thế nào, có phải có tà dị như trong truyền thuyết hay không.

Dưới cái nhìn của nàng, thực lực đệ đệ Tô Mạch Hàn của nàng cũng xem như tốt, đủ để thăm dò ra ranh giới cuối cùng Tiêu Phàm, chỉ là sự tình vượt xa nàng dự kiến.

Không trung phía trên, đỉnh đầu Tô Mạch Hàn lơ lửng hư ảnh một cây kim sắc trường thương, chính là Cửu Phẩm Chiến Hồn Nhật Nguyệt Hỏa Luân Thương, phối hợp Hồn Binh hắn, uy lực phát huy ra tăng lên không ít.

Cũng chỉ có thanh niên thế gia Tô gia dạng này mới có nội tình như thế, cho hậu bối đệ tử Cửu Phẩm Hồn Binh, từ khía cạnh này cũng nói một vài vấn đề, nội tình Tô gia so với Lôi gia muốn cường đại không ít.

- Nhìn đến ngươi cũng không gì hơn cái này, mắt thấy mới là thật!

Trường thương trong tay Tô Mạch Hàn vũ động, giết Tiêu Phàm liên tục bại lui, Bàn Tử phía dưới ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Tiêu Phàm bại thế đã lộ, như thế xuống dưới, khẳng định tất thua không thể nghi ngờ.

- Tiêu Phàm, nhìn đến thực sự chẳng có gì, vừa rồi chém giết Chiến Đế cũng là dựa vào vận khí mà thôi.

Đám người cũng lắc đầu.

Liền Thánh Thành Bát Tuấn Tô Mạch Hàn đều đánh không lại, cũng khó trách đám người sẽ hoài nghi, dù sao sự tích Tiêu Phàm trước kia, bọn hắn chỉ là nghe nói mà thôi.

- Ta chỉ là nghĩ nhìn đầu ngươi tú hạn cuối cùng đến tầng gì, hiện tại nhìn xong, ta không nên lãng phí thời gian.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.

- Ngươi tự tìm cái chết!

Mặc dù không biết tú hạn cuối là có ý gì, nhưng Tô Mạch Hàn cũng biết Tiêu Phàm châm chọc hắn, Tô Mạch Hàn nào chịu đựng được, trường thương vũ động, tại hư không không ngừng xoay tròn, thẳng hướng Tiêu Phàm.

- Ngươi chiêu thức quá cuốn hút.

Tiêu Phàm mặt coi thường, đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở bên người Tô Mạch Hàn.

Hắn một kiếm đẩy Nhật Nguyệt Hỏa Long Thương ra, đùi quét qua, hướng thẳng đến trên mặt Tô Mạch Hàn đá.

MinhLâm - Lục Đạo