Vô Thượng Sát Thần

Chương 846




Tiêu Phàm đầu tiên là một kiếm chém giết Vân Lão, sau đó một chỉ giết Phong Lão, một màn này cũng triệt để trấn trụ tất cả mọi người ở đây.

Dù là Tô Kỳ Long con ngươi cũng rung động một cái, thực lực Tiêu Phàm hiển nhiên vượt qua hắn dự liệu, chém giết Chiến Đế hậu kỳ tựa như diệt sát một con giun dế.

Liền xem như hắn cũng không nhất định có thể làm nhẹ nhàng thoải mái như vậy, phải biết, hắn là Chiến Đế cường giả đỉnh phong rồi.

Tiêu Phàm đâu phải đang giết người, hoàn toàn là nhàn nhã đi dạo.

Đám người cũng bị sát tính trên người Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, tất cả đều không dám lên tiếng, nếu như là một người khác, bọn hắn có lẽ còn muốn giễu cợt một phen.

Nhưng Tiêu Phàm, đây chính là người ngay cả Lôi gia cùng Ngô gia cũng dám đắc tội, làm sao có thể sợ Lâm gia đây?

Thậm chí có người liên tưởng tới sự tình Công Tôn gia tộc cùng Ngô gia, Công Tôn gia tộc Công Tôn Võ nhìn thấy Tiêu Phàm, không chút do dự mang theo Công Tôn Lôi chạy.

Mà Ngô gia càng không chịu nổi, gia chủ chết, Ngô gia quả thực là một cái rắm cũng không dám thả, sự tình gì đều không phát sinh.

Liên quan tới thân phận Tiêu Phàm, ngoại giới đã lưu chuyển lên thật nhiều phiên bản, truyền bá phổ biến nhất chính là, Tiêu Phàm là người Ẩn Thế Cổ Tộc, đến mức các đại gia tộc cũng không dám đẩy hắn vào chỗ chết.

Bằng không mà nói, lấy thực lực Tiêu Phàm có thể giết rất được nhiều người như thế mới là lạ, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không sống đến hiện tại.

Rất nhiều người trong lòng đã thay Lâm gia mặc niệm, Lâm gia đoán chừng cũng chỉ có thể tự nhận không may, ai bảo ngươi đắc tội là Tiêu Phàm đây.

Tiêu Phàm tự nhiên không biết tất cả những thứ này, nếu như biết cũng sẽ khịt mũi coi thường, vô luận ở nơi nào, tu sĩ đều là hiếp yếu sợ mạnh.

Hắn Tiêu Phàm nếu nhát gan sợ phiền phức, những gia tộc này đoán chừng đã sớm bao vây hắn, đem hắn gặm đến xương cốt cặn bã đều không còn sót lại.

Hiện tại hắn cứng rắn như thế, các đại gia tộc, cho dù là thế gia cũng phải kiêng kị mấy phần, đây chính là khắc hoạ chân thực sự tàn khốc của giới tu luyện.

Tiêu Phàm tay cầm Tu La Kiếm, chậm rãi hướng về Liệp Hồn Sư Công Hội đi đến, thần sắc lạnh lùng.

- Tiêu Phàm, ngươi thật muốn cùng Liệp Hồn Sư Công Hội triệt để xé rách da mặt?

Tô Kỳ Long cau mày, hắn tự nhiên biết rõ Tiêu Phàm tại sao đến đây, chỉ là hắn cố ý giả bộ như không biết mà thôi.

- Lão Tam, chính là hắn, một Chiến Đế đỉnh phong trong đó bắt Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, chính là người này.

Lúc này, Bàn Tử cũng đánh bay mười mấy người đi đến, hung dữ nhìn Tô Kỳ Long nói.

Tối hôm qua hắn và Quan Tiểu Thất là xa xa nhìn một chút, nhớ kỹ hình dạng mấy người này.

- Không biết ngươi đang nói cái gì.

Trong con ngươi Tô Kỳ Long lóe qua một đạo băng lãnh, ra vẻ trấn định nói.

- Cùng ta chơi thử, không biết ngươi so với Ngô Thánh Tri thì như thế nào?

Tiêu Phàm đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, sau một khắc, hắn bỗng biến mất tại chỗ, một đạo kiếm mang dẫn đầu xông ra, trong nháy mắt đi tới trước người Tô Kỳ Long.

Tô Kỳ Long nào sẽ nghĩ đến, Tiêu Phàm vậy mà chào hỏi không đánh liền xuất thủ, chẳng lẽ hắn thật có thực lực chém giết Ngô Thánh Tri?

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tô Kỳ Long cấp tốc nhanh chóng thối lui, không có thăm dò ra ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm trước, hắn không dám cùng Tiêu Phàm chính diện giao phong, dù sao, Ngô Thánh Tri chết ở trong tay Tiêu Phàm là sự thật.

Nhìn thấy Tô Kỳ Long né tránh, Tiêu Phàm cũng không có truy sát, mà là lạnh lùng nhìn Tô Kỳ Long.

- Tiêu Phàm, ngươi không đừng ép người quá đáng, đừng tưởng rằng có thể giết chết hai Chiến Đế hậu kỳ liền vô địch thiên hạ.

Tô Kỳ Long lạnh lùng nói ra, trường bào phiêu động, một bộ nho sinh chi khí, không biết thật đúng là bị hắn ra vẻ đạo mạo lừa gạt.

- Ép người quá đáng? Có vẻ như là ngươi bắt đồng bạn của ta.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Nói thật, ngươi so với Ngô Thánh Tri kém xa.

Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Phàm lần thứ hai oanh sát ra, kiếm khí quanh thân lượn lờ, một đạo một đạo Kiếm Văn thần bí quanh thân lưu chuyển.

Tô Kỳ Long thấy thế, cau mày, Kiếm Văn khiến hắn đều nhìn không thấu mảy may, có loại cảm giác nguy hiểm.

Chỉ là khiến hắn rất ngạc nhiên là, Tiêu Phàm lần này lại không xuất thủ đối với hắn, mà là châm đối đại điện Liệp Hồn Sư Công Hội, tu sĩ thấy thế, nhao nhao dọa đến chật vật chạy trốn.

- Tiêu Phàm, dừng tay!

Tô Kỳ Long lớn tiếng gầm thét, hắn nào sẽ nghĩ đến, Tiêu Phàm quyết đoán như thế, vậy mà thực chuẩn bị không chết không thôi.

Nếu như hủy đại điện Liệp Hồn Sư Công Hội, Tô trách nhiệm Kỳ Long hắn sẽ vô cùng lớn, đến thời điểm truy cứu tới, hắn tuyệt đối đào thoát không tội danh.

Bởi vì đúng là hắn bắt đồng bạn Tiêu Phàm, nguyên bản hắn cũng chỉ cho rằng thực lực Tiêu Phàm hơi cường đại một chút mà thôi, nào sẽ nghĩ đến lá gan Tiêu Phàm lớn đến thế.

- Ngươi là tự tìm đường chết!

Đôi mắt Tô Kỳ Long ngưng tụ, sát ý đáng sợ từ trên người hắn tỏa ra, bên trong mi tâm hắn đột nhiên bắn ra một đạo hắc sắc lợi mang, tuyệt thế sắc bén, dù là cách xa mấy chục trượng cũng làm cho nhân thần hồn run lên.

- Công kích linh hồn!

Thần sắc Tiêu Phàm run lên, chân đạp Thiên Lý Đằng Quang Thuật cấp tốc lui lại, hắn mặc dù đụng chạm đến Nhị Trọng Bất Hủ Ý Chí, Tu La Ý Chí cũng đột phá đến Nhị Trọng, nhưng đối mặt công kích linh hồn của Chiến Đế đỉnh phong, hắn vẫn có chút không bằng.

Huống chi, Tô Kỳ Long vẫn cực kỳ am hiểu công kích linh hồn, công kích cũng đã có thể thực chất hóa.

Kiếm, vốn là sát phạt lợi khí, người có thể đem công kích linh hồn ngưng tụ thành kiếm, Linh Hồn hắn không phải cường đại bình thường, hơn nữa còn am hiểu một dạng công phạt và giết chóc.

Dù Tiêu Phàm tu luyện Bất Diệt Kim Thân tới đại thành cũng không thể làm gì, dù sao công kích linh hồn đều bỏ qua phòng ngự vật lý.

Hắc sắc lợi kiếm uổng công vô ích, bất quá không có mảy may dừng lại, tại hư không nhất chuyển, lần nữa nhào về phía Tiêu Phàm.

- Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn được sao? Ngươi biết tử vong có tư vị gì không?

Tô Kỳ Long cười lạnh nói, hắn chẳng biết lúc nào, chặn đứng đường đi Tiêu Phàm, một chưởng đánh ra, Tiêu Phàm bị kẹp ở trung gian.

Là bị Hồn Kiếm đánh trúng, hay là tiếp nhận một chưởng của Tô Kỳ Long, rất hiển nhiên hai loại lựa chọn này đối với Tiêu Phàm mà nói đều không dễ chịu.

Mắt thấy Hồn Kiếm sắp đánh trúng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm bỗng nhiên hướng Tô Kỳ Long đánh tới, chậm rãi nghiêng ra tay phải, đón lấy một chưởng Tô Kỳ Long.

Khóe miệng của hắn lóe qua một nụ cười nhỏ bé không thể nhận ra, một màn này, Tô Kỳ Long vừa lúc bắt được, trong lòng hắn chấn động, có loại dự cảm không tốt.

Chỉ là chưởng cương Tiêu Phàm quá nhanh, trong nháy mắt liền cùng chưởng cương hắn đâm vào cùng một chỗ, run lên một cái, Tô Kỳ Long chỉ cảm thấy cánh tay phải một trận tê dại, ngay sau đó, một trận đau nhói khó mà nói lan tràn toàn thân hắn.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm chân đạp Thiên Lý Đằng Quang Thuật, trong nháy mắt xuất hiện ở mấy chục trượng bên ngoài, Hồn Kiếm bắn vào bên trong mi tâm Tô Kỳ Long.

- A ~

Tô Kỳ Long phát ra âm thanh kêu thê lương thảm thiết, cũng không phải Hồn Kiếm làm hắn bị thương, đó dù sao cũng là công kích linh hồn bản thân hắn, hắn tự thân miễn dịch.

Mà là hắn cảm giác thể nội bản thân đột nhiên xuất hiện một vật, một côn trùng lớn như hạt lạc điên cuồng thôn phệ huyết nhục, Hồn Lực cùng Ý Chí của hắn.

Loại đau khổ này đến từ sâu trong linh hồn, toàn thân Tô Kỳ Long co rút, miệng sùi bọt mép, thứ trong thể nội hắn cũng không phải cái gì khác, mà là Phệ Hồn Huyết Tằm.

- Ngươi thật sự cho rằng ta chạy trốn?

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Tô Kỳ Long, lạnh lùng cười nói:

- Tử vong là tư vị gì ngươi tạm thời không cách nào cảm nhận được, nhưng ngươi biết sống không bằng chết là tư vị gì chưa?

Nghe được lời nói Tiêu Phàm, Tô Kỳ Long không khỏi run lên một cái, từ trên cao rơi xuống, hung hăng đập trên mặt đất, thân thể không ngừng co quắp.

MinhLâm - Lục Đạo