Vô Thượng Sát Thần

Chương 518




Hơn một trăm tu sĩ Chiến Vương, Chiến Hoàng giao chiến cùng một chỗ, trận chiến này cũng thực hùng vĩ, chiến kỹ lộng lẫy chớp lóe trong hư không, sáng chói khiến người ta không mở được mắt.

Hồn Lực phong bạo bao phủ hoàn toàn toà Cổ Thành không lớn lắm, đất đá trên đường bị Hồn Lực thổi tung bay, phá vỡ, bay loạn xạ trên không.

Quỷ dị là những kiến trúc trong Cổ Thành kia không hề nhúc nhích, phong bạo của Hồn Lực căn bản không mảy may làm gì được chúng.

Phải biết, cho dù là kiến trúc Ly Hỏa Đế Đô cũng chịu không được sự tàn phá của cường giả Chiến Vương cảnh, càng không cần phải nói đến Chiến Hoàng cảnh.

Nhưng mà kiến trúc nơi này lại mạnh mẽ đứng vững trước phong bạo Hồn Lực, như không có gì xảy ra.

Tu sĩ đuổi giết nhau, không ngừng tới gần ngọn núi nhỏ kia, bởi vì không thể phi hành, tốc độ bọn họ cũng chậm đi không ít, có điều tố chất thân thể vẫn cực kỳ cường đại.

Rất nhiều người nhảy vọt ở phía trên một tòa cung điện, nhảy lên vài chục trượng, với tốc độ thế này, không bao lâu nữa liền có thể tới gần Long Hồn Thụ.

Những tu sĩ đó trong lòng âm thầm có chút bất an, nhưng rốt cục nhịn không được, đây chính là Long Hồn Quả, dù có gánh lấy nguy hiểm thì có sao?

Chẳng lẽ bản thân chờ ở chỗ này, có thể có được Long Hồn Quả sao?

Hiển nhiên không thể!

Vậy cũng chỉ có thể liều một phen, dù sao nhiều người tiến vào Cổ Thành cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ có giữa các tu sĩ công kích lẫn nhau.

- Đi vào đi, miễn cho ta phải đi tìm các ngươi.

Trong rừng rậm, bóng người kia lần nữa xuất hiện, nhếch miệng lên hình cung, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.

Cũng đúng lúc này, cuối chân trời, tiếng gào thét từng hồi truyền đến, phóng tầm mắt nhìn ra xa, vô số phi cầm tẩu thú che khuất bầu trời, khí tức đáng sợ cuốn tới, không trung dâng lên một trận phong bạo hư vô.

- Người Đại Long Đế Triều!

- Mọi người mau dừng tay, đừng tự giết lẫn nhau, đến lúc đó người Đại Long được lợi.

- Người Đại Long có thể phi hành, chúng ta thủ hộ Long Hồn Quả kia đã rồi tính tiếp, chia năm người cùng một chỗ, ai nếu muốn lấy Long Hồn Quả, những người khác liên thủ chém giết.

Một vài tu sĩ kêu to, nhao nhao về lui về sau, lạnh như băng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Rất nhiều người tự giác đi đến cùng một chỗ, sau đó lao nhanh về hướng Long Hồn Thụ.

- Ra là Long Hồn Thụ?

Tu sĩ Đại Long kích động không thôi, nhìn thấy Long Hồn Thụ, nước miếng đều chảy ra.

- Ha ha, những người Đại Ly Đế Triều này đến phi hành còn không thể, còn mơ đến Long Hồn Quả?

Lại có người khinh thường nói, sau đó bọn hắn điều khiển loài chim Hồn Thú dưới chân, cấp tốc tới gần Long Hồn Quả.

- Không đúng.

Trên lưng một cự ưng, một thanh niên cẩm y hắc sắc đứng đấy, cau mày, ánh mắt hắn không rơi vào phía trên Long Hồn Thụ, mà rơi vào trên kiến trúc Cổ Thành kia.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, tất nhiên là sẽ nhận ra, người này chính là Đế Tử Đại Long Đế Triều, Long Thần, chỉ là Long Thần cho tới bây giờ không lộ diện, rất dễ bị người khác xem nhẹ.

- Nhị Đế Tử, ngươi chẳng lẽ không muốn Long Hồn Quả sao?

Đang lúc Long Thần thất thần, một thanh âm thăm thẳm phía sau vang lên, lại thấy Tiêu U ngồi ở trên một con Loan Phượng, mỉm cười nhìn hắn.

- Nhiều người như vậy, ta có đi cũng không giành được, thôi thì không góp vui nữa.

Thần sắc Long Thần vô cùng băng lãnh, ngữ khí cũng vô cùng hờ hững, tựa như đây là tác phong trước sau như một của hắn.

- Thật à?

Tiêu U nửa tin nửa ngờ. Thấy Long Thần không nói, nàng hừ nhẹ một tiếng liền điều khiển Loan Phượng hướng về trong thành, trong lòng âm thanh lạnh lùng nói:

- Long Thần à Long Thần, thế nhân đều coi Long Tiêu mới là Chân Long Đại Long, nhưng cỗ lực lượng trong cơ thể ngươi kia, ngay cả ta cũng phải kinh hãi.

- Chẳng lẽ nàng ta nhìn ra cái gì?

Ánh mắt Long Thần hơi hơi lóe lên nhìn Tiêu U thật sâu, chậm chạp nói:

- Tiêu U, một đệ tử tiểu gia tộc, nắm giữ Ngũ Phẩm Chiến Hồn Băng Sương Cự Lang lại ngắn ngủi thời gian không đến một năm trưởng thành đến cấp độ ngay cả ta đều phải kiêng kị, cũng thực rất quỷ dị.

- Còn có Tiêu Phàm kia, 1 năm trước đó đến Chiến Hồn còn không thức tỉnh được, thời gian một năm vậy mà đột phá đến Chiến Hoàng cảnh. Xem ra Tiêu gia này cũng không đơn giản, không biết là hậu duệ cổ tộc ẩn thế nào.

Trong lòng Long Thần nghĩ thầm, sau đó chậm rãi đáp xuống mặt đất, không tiến vào bên trong Cổ Thành.

Cũng đúng lúc này, một cỗ khí thế cường đại nơi xa xuất hiện, cấp tốc tới gần Cổ Thành, không ít người nhao nhao nhìn lại, lại nhìn thấy đám người Sở Khinh Cuồng, Y Phi Mạch, Bắc Thần Phong, Ninh Xuyên, Lâu Ngạo Thiên cùng tới.

Đám người này bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bên trong Cổ Thành, cho dù là Long Hồn Quả cũng không có đến mức khiến bọn hắn điên cuồng, tối đa cũng chỉ có một tia tha thiết mà thôi.

Dù sao, Long Hồn Quả cũng là cực kỳ quý hiếm, có thể có được một chút cũng cần vận khí rất lớn.

Nhưng mà bọn hắn cũng rõ ràng, giữa thiên địa này có lẽ có không ít người có kỳ ngộ, đồng thời cũng cần đủ mạnh để chịu được nhân quả, cơm trưa miễn phí không bao giờ tồn tại.

Hơn nữa, bọn hắn càng tự tin thực lực bản thân, chỉ sợ không có ngoại lực phụ trợ cũng có thể tiến bộ một bước, đây chính là khác biệt giữa thiên tài và kẻ tầm thường.

- Xem ra không phải là tất cả mọi người đều ngu xuẩn, nhưng cũng không nghĩa lý gì nữa. Long Tiêu, bọn Tiêu Phàm đâu?

Giữa rừng núi, con ngươi của hắc ảnh đen kịt kia đảo qua đám người Sở Khinh Cuồng, khóe miệng lộ ra vẻ trêu tức.

- Thật là nói đến liền đến.

Vừa dứt lời, bóng đen liền nhìn lại nơi xa, ánh mắt đám người cũng bị thu hút theo.

Rống!

Cuối chân trời, một bóng đen dài khoảng mười trượng gào thét tới, còn chưa tới gần, một cỗ Hồn Lực to lớn liền quét sạch tứ phương, một vài tu sĩ bị dọa đến toàn thân run rẩy, căn bản tiếp nhận không được cỗ uy áp này.

- Giao Long?

- Hình như là Hồn Thú Thất Phẩm đỉnh giai, Ám Ảnh Ma Giao, các ngươi xem, đỉnh đầu Ám Ảnh Ma Giao có phải có một người đang đứng không!

- Long Tiêu! Là Long Tiêu!

- Đại Đế Tử uy vũ!

Tu sĩ trong Cổ Thành kinh hồn táng đảm nhìn không trung, người Đại Ly Đế Triều trong lòng bạo loạn, mà tu sĩ Đại Long lại nhảy cẫng hoan hô.

Ai không muốn Đế Triều của mình mặt mũi sáng sủa? Ai không muốn tu sĩ Đế Triều mình cường đại?

Không thể nghi ngờ, sự xuất hiện của Long Tiêu chấn nhiếp đến phần lớn mọi người. Giao đó, đây chính là tồn tại đỉnh phong bên trong Thất Phẩm Hồn Thú, giờ phút này vậy mà trở thành vật cưỡi của hắn.

Long Tiêu kim bào bay phần phật, đứng ở đỉnh đầu Ám Ảnh Ma Giao, một mặt ngạo nghễ, như là Thiên Thần tuần tra, nhàn nhạt nhìn xuống tất cả mọi người phía dưới.

- Không biết thịt Giao Long kia ăn có ngon không.

Bắc Thần Phong liếm liếm bờ môi, thanh âm không lớn nhưng rất nhiều người ở đây đều nghe rõ từng chữ.

Long Tiêu vừa lúc chuẩn bị đáp xuống, nghe được lời của Bắc Thần Phong kém chút từ trên đầu Ám Ảnh Ma Giao cắm xuống, thần sắc băng lãnh liếc nhìn Bắc Thần Phong.

Bắc Thần Phong tóc dài phiêu đãng, thần sắc bình tĩnh vô cùng, không lọt vào mắt Long Tiêu, quét bốn phía một cái nói:

- Phải rồi, Tiêu Phàm đâu?

Đám người nghe vậy, cũng lộ ra vẻ tò mò, hôm nay thiên tài lần hai đại Đế Triều nữa tụ tập ở đây, nhưng mọi người cảm giác không có Tiêu Phàm, liền thấy thiếu thiếu một thứ gì.

Bởi vì hôm nay quá mức yên tĩnh, mỗi lần chỉ có Tiêu Phàm ở đây mới có thể có sự tình không tưởng được phát sinh.

Rống!

Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tiếng rống giận rung trời, một Hỏa Lân Thú to lớn từ trong cổ lâm xông ra, mặt đất rung chuyển, bụi bặm đầy trời. Lúc mọi người phóng tầm mắt nhìn tới, tựa như nhìn thấy một cái biển lửa lao nhanh về hướng bên này.

Tại chỗ đỉnh đầu Hỏa Lân Thú có ba đạo thân ảnh đang đứng, người cầm đầu trên mặt đang tràn đầy nét cười.

- Tiêu Phàm!

Không ít người trong nháy mắt nhận ra thân phận người kia, trực tiếp kinh hô.

MinhLâm - Lục Đạo -