Vô Thượng Sát Thần

Chương 517




Không chỉ mấy người Bàn Tử nhìn ra Cổ Thành này quỷ dị, có không ít người cũng nhìn ra, liền lần lượt ẩn lấp.

Có điều phần lớn mọi người giờ phút này tâm thần đều hoàn toàn đắm chìm trong Long Hồn Thụ trên kia, nào có tâm tư kiêng dè cái khác. Có không ít tu sĩ còn chẳng thèm liếc mắt nhìn những kiến trúc kia.

Rất nhiều tu sĩ công kích thất thải quang trụ không biết mệt mỏi, muốn có Long Hồn Quả đến phát điên.

Cũng đúng lúc này, trong một sơn lâm.

Ong ong ~~

Một tràng tiếng ve kêu vang lên, thanh âm rất nhỏ, lại mang theo một loại công kích Hồn Lực. Lúc này, một đám mây đen từ bên trong núi rừng bay lên, chậm rãi bay đi về hướng thất thải quang trụ.

Đám mây màu đen kia là từ những chấm đen nhỏ lít nha lít nhít tạo thành, chỉ là khoảng cách quá xa, nhìn qua giống như mây đen mà thôi.

Nếu như quan sát gần sẽ phát hiện ra, đám mây này lại là từ vô số muỗi đen tạo thành, quỷ dị là trên thân muỗi đen không có bất kỳ Hồn Lực lay động nào.

Trong một vùng thung lũng khác, từng đợt thanh âm tất tất tốt tốt vang lên, nếu như nghe kỹ, có thể nghe ra đó là thanh âm lưỡi rắn phì ra thụt vào.

Trên một đồng cỏ tương đối trống trải, có thể nhìn thấy, vô số rắn ban lan ngũ sắc du tẩu giữa bụi cỏ, tốc độ nhanh vô cùng, không hề chậm hơn so với tu sĩ Chiến Vương cảnh.

Từng màn này, phát sinh ở các nơi trong Cổ Địa Bí Cảnh, không chỉ có muỗi và rắn, còn có Tiểu Ngô Công Hắc Sắc, Phi Thiên Đường Lang, Độc Thứ Tiểu Mật Phong.

Đương nhiên, cũng không thiếu Hồn Thú Lục Giai cùng Thất Giai khác, ngao du tại hư không, xông thẳng đến vị trí thất thải quang trụ.

Một số đang lao nhanh về hướng tu sĩ vây quanh thất thải quang trụ. Ngay từ đầu nhìn thấy những Hồn Thú cấp thấp còn không ai để ý, nhưng mà càng đến gần thất thải quang trụ, Hồn Thú kia cũng ngày càng nhiều.

Chỉ với số lượng thế kia cũng đủ để dọa cho đám người kinh hồn táng đảm. Mặc dù có rất nhiều người nghi ngờ, bắt đầu thả chậm bước chân, nhưng vẫn có không ít người không thèm để ý đến những Hồn Thú này.

Một vài Hồn Thú cấp thấp mà thôi, một kiếm là có thể chém giết vô số, một đao liền có thể diệt được cả một nhóm, có gì đáng sợ.

- Tam Ca, hình như có chút không thích hợp. Nhiều Hồn Thú như vậy đều đuổi về hướng thất thải quang trụ kia.

Ba người Tiêu Phàm đứng ở giữa sườn núi một ngọn núi, Quan Tiểu Thất cảm giác được sự tình có chút không thích hợp.

- Không phải Hồn Thú, mà là Hồn Điêu Thú!

Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc, những Hồn Thú đó căn bản không thể dùng Hồn Lực dò được, hơn nữa trên người bọn chúng đều có một vài đường vân tỉ mỉ, Tiêu Phàm tự nhiên liếc mắt là đoán ra.

- Nhiều Hồn Điêu Thú như vậy? Trông cũng giống thật quá đi. Cổ Địa Bí Cảnh này trước kia rốt cuộc là nơi cái quỷ gì không biết.

Quan Tiểu Thất kêu lên, thật sự là số Hồn Điêu Thú này quá nhiều.

Tiêu Phàm lắc đầu, hắn cũng rất muốn biết nơi này trước kia rốt cuộc là cái gì, vì sao xuất hiện nhiều Hồn Điêu Thú như vậy.

Dù sao Hồn Điêu Sư đã biến mất hơn ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm, có rất ít Hồn Điêu Sư xuất hiện trước mặt thế nhân.

Nhưng nơi này lại cất giữ số lượng Hồn Điêu Thú đáng sợ như thế, điểm này cũng đủ để chứng minh Cổ Địa Bí Cảnh này bất phàm, chí ít tuổi đời của nó cũng phải trên ngàn năm.

Tiêu Phàm rất muốn tìm kiếm đến đáp án từ trong Tu La Truyền Thừa, đáng tiếc, những thứ liên quan tới Hồn Điêu Sư trong Tu La Truyền Thừa ghi chép chỉ có đôi câu.

Chủ yếu nhất là những Hồn Điêu Thú này còn đang hướng gần về vị trí thất thải quang trụ, đây có phải đại biểu cho cái gì không?

- Đúng rồi, ta cũng đang thiếu Hồn Văn Đồ, những Hồn Điêu Thú này lại là Hồn Văn Đồ sống sờ sờ, có thể chế tạo ra những Hồn Điêu Thú này, chí ít đều là Hồn Điêu Sư cấp Tông Sư có thể họa rồng vẽ hổ.

Tiêu Phàm tâm thần khẽ động.

Hắn mặc dù tự sáng tạo được một bộ Hồn Văn Đồ, miễn cưỡng bước vào cái gọi là cấp bậc Đại Sư, nhưng mà những thứ hắn biết về Hồn Văn Đồ quá thưa thớt.

Lại thêm trong Tu La Truyền Thừa lấy được mấy tấm kia, cộng thêm ba tấm Bắc Lão cho hắn, số Hồn Văn Đồ mà hắn biết bây giờ còn chưa vượt qua mười cái, tính hạn chế quá lớn.

Nếu như có thể nghiên cứu kỹ Hồn Văn Đồ phía trên những Hồn Điêu Thú này một chút, nắm chắc trong tay, vậy về sau không phải hắn cũng có khả năng sáng tạo ra Hồn Điêu Thú sao?

- Tiểu Ngũ, Tiểu Lang, bắt Hồn Điêu Thú giúp ta, càng nhiều chủng loại càng tốt.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm chỉ lưu lại một câu, liền cấp tốc đánh về hướng Hồn Điêu Thú nơi xa.

Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang không biết vì sao, có điều vẫn là nghe theo lời Tiêu Phàm. Nơi này là nơi nào căn bản không quan trọng, quan trọng là bản thân mấy người nhất định phải sống sót rời đi.

Một khoảng thời gian tiếp, ba người Tiêu Phàm nhìn lại số Hồn Điêu Thú đã bắt, Hồn Điêu Thú đủ loại cấp bậc đều không buông tha, mạnh nhất là một Hồn Điêu Thú Thất Giai Sơ Kỳ.

Tiêu Phàm vừa bắt Hồn Điêu Thú, tâm thần lại vừa chìm đắm trong lĩnh ngộ Hồn Văn quanh thân Hồn Điêu Thú.

Với cường độ Hồn Lực bây giờ của Tiêu Phàm, lại thêm bản lĩnh nhìn qua là không thể quên, Hồn Văn Đồ được hắn khắc ghi lại trong đầu, hắn không ngừng tái diễn lại, lĩnh ngộ đối với Hồn Văn cũng ngày càng sâu.

Chỉ là những Hồn Văn này mặc dù được hắn khắc ghi trong đầu, nhưng hắn lại không biết, làm thế nào mới có thể để những Hồn Điêu Thú này sống lại.

- Bắc Lão từng nói, Hồn Văn sở dĩ có thể thể hiện ra giá trị, quan trọng là ở phía trên Hồn Điêu, có thời gian ta cũng điêu khắc thử mấy cái mộc điêu thử xem.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.

Mặc dù Tiêu Phàm rất muốn ngay bây giờ thử nghiệm một phen, nhưng mà bây giờ lại không phải thời điểm thích hợp để Hồn Điêu, Hồn Điêu tương đối thích hợp trong hoàn cảnh yên tĩnh.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm dứt khoát để đại bộ phận tâm thần đắm chìm trong lĩnh ngộ Hồn Văn, mà Phong Lang cùng Quan Tiểu Thất hai người đang điên cuồng bắt Hồn Điêu Thú.

Tốc độ ba người đi không phải rất chậm, nhưng mà đang không ngừng tới gần màn ánh sáng bảy màu.

Oanh!

Chỗ Thất thải quang trụ, Thiên Địa nổ vang một tiếng, hơn trăm người công kích, cuối cùng đánh tan thất thải quang trụ, dù sao, những người này đều là tu vi Chiến Vương cảnh đỉnh phong trở lên.

Thất thải quang trụ tất nhiên cường đại, nhưng đã qua bao nhiêu năm tháng, năng lượng nó chứa đựng sớm đã kiên trì không bao lâu, làm sao chịu nổi công kích của trên trăm Chiến Vương cảnh, thậm chí có cả Chiến Hoàng cảnh.

Dù là bọn hắn chỉ ôm cây đợi thỏ, thất thải quang trụ này cũng sẽ có thời điểm vỡ nát.

- Xông lên, Long Hồn Quả là của ta!

- Đáng chết, nhiều người như vậy, Long Hồn Quả không có nhiều, muốn cướp được một chút cũng không dễ.

- Thực lực ta mặc dù không mạnh, nhưng mà có thể đục nước béo cò, ngộ nhỡ có thể có được Long Hồn Quả thì sao?

Có tiếng gào thét kích động, có tiếng gầm gừ không cam lòng, cũng có người tự nói một mình, điểm giống nhau duy nhất, chính là tất cả mọi người đều bước không chậm.

Dù là những tu sĩ núp trong bóng tối, rốt cuộc không còn chút do dự nào, lần lượt chạy như điên về hướng Long Hồn Thụ.

Long Hồn Quả có sức hấp dẫn quá lớn, ánh mắt của tu sĩ dù cách xa hơn mười dặm, cũng có thể nhìn thấy thứ quả tản ra thất thải quang mang trên Long Hồn Thụ kia, nước miếng đều chảy ra.

- Ha ha, ta là người đầu tiên, Long Hồn Quả này tất nhiên phải có phần của ta.

Tiếng xé gió vang lên, một bóng người tốc độ cực nhanh phóng tới Long Hồn Thụ.

Hồng hộc!

Cũng đúng lúc này, mấy đạo đao mang kiếm ảnh từ phía sau xông lên, xông thẳng đến người đầu tiên, tốc độ nhanh vô cùng.

- Khốn kiếp.

Người thứ nhất phẫn nộ không thôi, hắn không nghĩ tới mấy người cùng hắn liên thủ vậy mà chủ động ra tay với hắn, lời thề liên thủ trước đó đâu rồi?

Căn bản không có bất kỳ đề phòng nào, tu sĩ đầu tiên tới gần Long Hồn Thụ bị mấy người liên thủ với mình giết chết, trong mắt hắn nồng đậm vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ, bỏ mạng tại đó.

- Long Hồn Quả dễ lấy như vậy sao? Linh Quả bậc này, người có đức mới chiếm được!

Một vài tu sĩ phía sau cười lạnh không thôi, cũng nhao nhao xuất thủ về người phía trước.

Một trận huyết chiến lặng lẽ diễn ra.

MinhLâm - Lục Đạo -