Hôm sau, Tiêu Phàm mang theo Ngự Lâm Quân rời đi.
- Thật là uy phong! Tứ Phẩm Hồn Thú: Truy Phong Lang vậy mà chỉ là tọa kỵ, nếu như có một ngày ta có Truy Phong Lang làm tọa kỵ thì tốt rồi.
- Ngươi có thể so với U Vương sao? Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, Đại Yên Vương Triều ta chỉ có một người, xem về sau ai còn dám khi phụ Tiêu Thành ta.
- Tiểu Lang, về sau ngươi phải lấy U Vương làm gương, nhớ chưa?
- Vương lão đầu, ngươi làm sao trở mặt nhanh như thế, trước kia ngươi giáo dục tôn tử của ngươi cũng không phải nói thế, mà là nói "Tiểu Lang, về sau nhất định không được giống như tên phế vật Tiêu Phàm kia".
...
Cửa thành, rất nhiều bách tính nhìn Tiêu Phàm đi xa, trong mắt đều là vẻ hâm mộ, đệ tử Tiêu gia tự hào vô cùng.
Tiêu Hàn đang đứng chấp tay phía trên tường thành, ánh mắt nhìn về thân ảnh mơ hồ nơi xa, trong lòng thầm nghĩ:
- Tam đệ, ta sẽ không để ngươi thất vọng, ngươi yên tâm, ngươi mãi mãi là sự kiêu ngạo của Tiêu gia ta.
Tiêu Hàn biết, Chiến Hồn của mình có thể biến dị là nhờ Tiêu Phàm, hơn nữa khẳng định bỏ ra giá thật lớn, mặc dù Tiêu Phàm thề thốt phủ nhận nhưng trong lòng Tiêu Hàn lại rất rõ ràng.
Xế chiều hôm đó, nhóm người Tiêu Phàm trở lại Yến Thành, sau khi tạm biệt các tướng lĩnh ngự lâm quân thì Tiêu Phàm cùng Bàn Tử, Tiểu Kim trở về Thần Phong Học Viện.
- Mẹ nó, cái đám người Kiếm Vương Triều đúng là phách lối, đánh bại Khúc Lân thì thôi, lại còn dám khiêu thế hệ trẻ tuổi một đời của Đại Yên Vương Triều ta, thật sự cho rằng Đại Yên Vương Triều ta không có người sao?
- Bọn hắn quả thật có vốn liếng để phách lối a, đám Thất Dạ kia từng người đều là Kiếm Tu, ngươi không biết, người Khúc Lân đối chiến chỉ là cao thủ xếp hạng tư của đối phương thôi, hình như gọi là cái gì Tứ Dạ, phía trước còn có ba tên mạnh hơn đấy.
- Nhị vương tử không phải vẫn chưa xuất thủ sao? Nhị vương tử còn mạnh hơn cả Khúc Lân, không lẽ không giảnh được chiến thắng trở về?
- Nhị vương tử đúng là mạnh, nhưng bọn chúng lại có bảy người, chúng còn nói sau ba ngày, trên quảng trường Chiến Vương Học Viện, nếu Đại Yên Vương Triều ta có người liền có thể xuất thủ, sinh tử bất luận.
Ba người Tiêu Phàm vừa vào thành liền nghe được mấy người bàn tán, cũng khó trách bọn hắn tức giận như vậy, dám đến Đại Yến Vương Triều làm việc phách lối như thế, ai cũng không nhịn được.
- Lão Tam, có phải bảy người kia không?
Bàn Tử rất nhanh liền nghĩ đến bảy đạo thân ảnh, hình như bọn chúng cũng có bảy người.
- Kiếm Vương Triều trừ bảy người bọn hắn thì còn có thể là ai, xem ra lần trước chúng không cùng chúng ta liều mạng là vì còn có nhiệm vụ ở Đại Yên.
Tiêu Phàm gật đầu:
- Đi thôi, trước tiên về Thần Phong Học Viện đã.
Trên đường, có không ít tu sĩ chào hỏi cùng Tiêu Phàm, hắn gật đầu ra hiệu, bây giờ được phong làm U Vương, ánh mắt người khác nhìn hắn đều thay đổi.
Bất quá, Tiêu Phàm lại không đem thân phận này để ở trong lòng, tại Đại Yên, hai chữ U Vương có lẽ còn hữu dụng, nhưng ra khỏi Đại Yên thì sao?
Muốn cướp Tiểu Ma Nữ ra, hắn nhất định phải không ngừng mạnh lên, bằng không ngay cả cơ hội nhìn Tiểu Ma Nữ một cái cũng không có.
- Hai tên tiểu tử các ngươi rốt cục trở về, hai đêm vừa rồi có phải ra ngoài ăn chơi đàn điếm hay không? Tốt xấu cũng phải nể mặt lão sư ta chứ.
Vừa mới trở lại Thần Phong Học Viện, âm thanh Quách Sĩ Thần liền vang lên.
- Quách lão quỷ, có chuyện gì cứ nói thẳng.
Bàn Tử không muốn mình bị xoay vòng vòng nữa, Quách Sĩ Thần đoán chừng lại đang có ý đồ gì đây.
- Lần sau đi hoa lâu mang theo ta là được.
Quách Sĩ Thần hết sức nghiêm túc nói.
Phốc!
Tiêu Phàm vừa mới uống một gụm nước, chưa kịp nuốt đều đã phun phù phù ra ngoài, lão gia hỏa này thật là hết chỗ nói rồi.
Quách Sĩ Thần nếu sinh ở Địa Cầu kiếp trước nhất định là một nhân vật thời thượng rồi..
- Chì là việc này? Yên tâm, lần sau nhất định mang ngươi theo, Quách lão quỷ, ta phát hiện càng xem ngươi càng thuận mắt.
Bàn Tử vỗ vỗ vai Quách Sĩ Thần, tà tà cười nói.
- Khụ khụ.
Quách lão quỷ vội ho một tiếng, thần sắc nghiêm lại, nói:
- Được rồi, ta đã thay các ngươi tiếp nhận một cuộc làm ăn.
- Làm ăn gì?
Tiêu Phàm và Bàn Tử thầm hô không ổn, lão gia hỏa này mà tính kế thì nhất định không phải là việc tốt.
- Cái này a, là liên quan tới Chiến Vương Học Viện.
Quách Sĩ Thần cười cười, nói ra:
- Chắc hẳn các ngươi cũng đã được nghe nói đến Thất Dạ của Kiếm Vương Triều?
- Cái này mắc mớ gì đến Chiến Vương Học Viện?
Tiêu Phàm nghi ngờ nói, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
- Là như thế này, các ngươi còn chưa biết nguồn gốc của Chiến Vương Học Viện.
Quách Sĩ Thần ngừng lại, giải thích nói:
- Ba trăm năm trước, trong lúc Đại Yên Vương Triều cường thịnh, nhân tài đông đúc, năm đó Chiến Vương Học Viện cũng không gọi Chiến Vương Học Viện, mà gọi là Đại Yên Học Viện.
Tiêu Phàm và Bàn Tử lẳng lặng nghe, rốt cục biết chuyện đã xảy ra.
Mấy trăm năm trước, Đại Yên Vương Triều phồn vinh đạt đến đỉnh phong, nhân tài Đại Yên Học Viện cũng đông đúc, vào thời đó, cách mỗi mười năm bên trong các Vương Triều lớn đều sẽ tổ chức học viện tranh tài, học viện quán quân sẽ được bảng hiệu "Chiến Vương Học Viện".
Rất hiển nhiên, mấy chữ Chiến Vương Học Viện này cũng không phải tùy ý lấy, bởi vì, bên trong mười mấy Vương Triều lớn thuộc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều quản hạt, cũng chỉ có một tòa Chiến Vương Học Viện duy nhất.
Từ khi ba trăm năm trước, Đại Yên Học Viện lần thứ nhất được danh hiệu "Chiến Vương Học Viện" này thì liên tục mười lần thi đấu sau đó, quán quân đều bị Đại Yến Học Viện chiếm giữ.
Khoảng hai trăm năm trước, Đại Yên Học Viện chính thức thay tên thành Chiến Vương Học Viện, trong thời đó, mấy đại Vương Triều đã phải qua một niên đại đầy chiến loạn, thi đấu học viện cũng bị hủy từ đó.
Theo thời gian đưa đẩy, Chiến Vương Học Viện cũng biến thành một cái tên đặc biệt tại Đại Yên Vương Triều, thế nhưng không ai ngờ, mấy năm trước, mấy đại Vương Triều lại muốn tổ chức lại học viện thi đấu, tranh đoạt danh hiệu Chiến Vương Học Viện.
Một chiêu này làm cho Chiến Vương Học Viện trở tay không kịp, bọn hắn tự nhiên không cam tâm đem Chiến Vương Học Viện chắp tay nhường cho người khác, nhưng mặt khác bọn hắn cũng không đủ sức để đi tranh với mấy học viện khác.
Dù sao, Đại Yên hiện tại cũng không thể nào bằng Đại Yên mấy trăm năm trước.
- Theo lời ngươi, vậy Kiếm Vương Triều muốn cố ý đoạt lại vinh quang "Chiến Vương Học Viện"? Chẳng phải chỉ là một cái tên thôi sao.
Bàn Tử bĩu môi, lơ đễnh nói.
- Có vài thứ đáng dùng cả sinh mệnh để đổi lấy.
Cách nhìn của Tiêu Phàm lại không giống, năm đó Đại Yên Học Viện vì để tranh đoạt bốn chữ "Chiến Vương Học Viện" này, khẳng định cũng phải trả giá không nhỏ, hiện tại làm sao có thể chắp tay đưa cho người khác.
Khi một thứ đã dùng sinh mệnh để đổi lấy thì nó không chỉ còn đơn giản là một đồ vật, mà đó là một loại vinh quang.
- Được được, dù sao ta cũng không thể nào hiểu nổi.
Bàn Tử lắc lắc đầu nói.
- Nói đi, Quách lão quỷ, ngươi được Chiến Vương Học Viện cho chỗ tốt gì?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Quách Sĩ Thần, hắn làm sao không biết Chiến Vương Học Viện không còn ai nên mới tìm đến Thần Phong Học Viện trợ giúp.
- Khụ khụ, cũng không có gì, chỉ là quyền kinh doanh mười năm của một con đường trong Yến Thành.
Quách Sĩ Thần cười ha hả nói.
- Á đù, quyền kinh doanh một con đường trong mười năm? Là muốn đi nhặt tiền sao?
Bàn Tử kêu lên sợ hãi, quyền kinh doanh một con đường trong mười năm tại Yến Thành không phải là việc đùa, cho dù chỉ thu tiền thuê thì cũng đã đến mấy ngàn vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch a.
- Cho nên mới nói cuộc làm ăn này rất có lời.
Quách Sĩ Thần nhếch miệng cười một tiếng, bộ dạng dương dương đắc ý.
- Đối với ngươi thì rất có lời, bất nhưng đối với chúng ta thì đây chính là đi liều mạng.
Tiêu Phàm cũng không gấp, nhấp một hớp trà, cười tủm tỉm nhìn Quách Sĩ Thần.