Vô Thượng Sát Thần

Chương 150




Đại Trưởng Lão cũng cảm giác mình có chút thất thố, vội vàng buông cổ áo Tiêu Phàm ra, xấu hổ cười một tiếng.

Trong lòng Tiêu Phàm phì một tiếng, ta còn vừa mới khen lão đầu tử ngươi tân tính tốt, thoáng cái đã trở mặt như thế.

- Bổ Hồn Đan!

Tiêu Phàm hồi lâu mới nói ra mấy chữ.

- Bổ Hồn Đan? Thật có loại đan dược này?

Thần sắc đại trưởng lão chấn động, tâm nguyện mười mấy năm qua của hắn chính là khôi phục lại Chiến Hồn.

- Nhưng loại đan dược này rất khó có được.

Tiêu Phàm cảm thấy không nên tiếp tục kích thích lão đầu tử nữa, để tránh hắn lại lên cơn đau tim.

Dù sao Bổ Hồn Đan chính là Cửu Phẩm Đan Dược, gần như là vô giá, muốn có được phải thập phần khó khăn, thậm chí giá trị còn có thể đắt hơn cả Bạch Thạch trong người hắn nữa.

Trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, đường đường là Chiến Đế vậy mà chứa từng nghe qua Bổ Hồn Đan, xem ra Tu La truyền thừa thật đúng là không phải phàm vật, không thể nói thế gian vạn vật nó đều có, nhưng ít nhất cũng có đến tám chín phần a.

Đại trưởng lão thán một hơi, hắn làm sao không biết đan dược khó cầu, ít nhất cũng phải Thất Phẩm Luyện Dược Sư mới có thể luyện chế ra Đan Dược.

- Lão đầu tử, ngươi cũng không cần chán chường như vậy, có lẽ có một ngày ta vô tình luyện chế ra được đấy.

Tiêu Phàm cười cười.

- Thôi.

Đại Trưởng Lão khoát tay, phất tay, trên mặt bàn đột nhiên xuất hiện không ít linh dược, một cỗ mùi thuốc nồng nặc đập vào mặt, đại trưởng lão nói:

- Ngươi đã là Luyện Dược Sư, những Linh Thảo này ta giữ cũng lãng phí, ngươi mang đi hết đi.

- Vậy thì cám ơn đại trưởng lão.

Tiêu Phàm cười không ngậm miệng được, lấy kiến thức hắn hiện tại chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra, những Linh Thảo này đại bộ phận đều là ngũ phẩm trở lên, thậm chí ngay cả Lục Phẩm vương dược đều có bảy cây, hơn nữa còn có hai cây Thất Phẩm hoàng dược.

Bất quá, đại bộ phận tâm thần Tiêu Phàm lại là rơi vào một gốc linh dược toàn thân màu xanh, không thể tin được nhìn Đại Trưởng Lão:

- Lão đầu tử, đây chính là Bát Phẩm Thiên Tinh Lam?

- Đều lấy đi.

Đại trưởng lão hơi không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người.

Tiêu Phàm biết rõ tâm trạng của đại trưởng lảo, xem ra hắn lại muốn ngẩn người nữa rồi.

- Còn có, ta tên Mạc Thiên Nhai, đừng có không biết lớn nhỏ.

Khi Tiêu Phàm quay người, đại trưởng lão lại nói ra một câu.

- Mạc lão, tiểu tử cáo lui.

Tiêu Phàm đắc ý rời đi, chuyến này quả là không có uổng phí, vậy mà được ba bốn mươi loại Linh Thảo.

Trên đường, hắn có chút hiếu kỳ đồ vật Tiêu Trường Phong lưu lại là, không đợi hắn tới kịp mở hộp ra, âm thanh Tiêu Hàn bỗng truyền đến.

- Tam Đệ, Đại Trưởng Lão không có làm khó ngươi chứ?

Tiêu Hàn lo lắng hỏi.

- Không có việc gì.

Tiêu Phàm lắc đầu, lập tức cau mày một cái:

- Nhị Ca, thân thể ngươi không ổn sao?

Nhìn thấy hai đầu lông mày Tiêu Hàn có chút tối đen, khí huyết thâm hụt rất nghiêm trọng, đây là dấu hiệu lâm trọng bệnh, nếu như không được chữa trị kịp thời, đứng nói là đột phá, cho dù muốn sống cũng rất khó khăn.

- Khụ khụ, ta không sao.

Tiêu Hàn lắc đầu, không muốn để cho Tiêu Phàm lo lắng.

- Đến đây, ta xem một chút, dù sao ta cũng là Luyện Dược Sư.

Tiêu Phàm cười nói, nhưng trong lòng hắn trầm ngâm:

- Bạch Thạch có thể làm cho Hồn Thú biến dị, không biết có thể làm cho Chiến Hồn biến dị hay không, nếu như có thể, dứt khoát thừa dịp xem bệnh cho nhị ca, làm tang phẩm cấp của Chiến Hồn hắn lên một chút.

- Tốt, vậy làm phiền tam đệ rồi.

Tiêu Hàn lần này không có cự tuyệt, nhưng hắn lại phát hiện Tiêu Phàm lúc này và Tiêu Phàm lúc trước cứ như hai người khác nhau.

Đi tới gian phòng, Tiêu Phàm nói ra:

- Quá trình này cần ngươi cực lực phối hợp, nên tốt nhất là để ngươi hôn mê.

Tiêu Phàm cũng không muốn bí mật Bạch Thạch này bị người khác phát hiện, nếu như làm theo lúc bình thường thì Tiêu Hàn nhất định sẽ phát hiện ra điểm dị thường, một khi Chiến Hồn Tiêu Hàn biến dị, bí mật trên người mình sẽ hoàn toàn bị bại lộ.

Nếu như hôn mê thì việc Chiến Hồn của Tiêu Hàn có biến dị đi nữa thì hắn sẽ có cớ để nói.

- Tới đi.

Tiêu Hàn đối với Tiêu Phàm có một loại tín nhiệm phát ra từ nội tâm, huống chi, cho du Tiêu Phàm muốn hại hắn thì hà tất phải tốn nhiều công phu như thế.

Tiêu Phàm gật đầu, một chưởng đánh choáng Tiêu Hàn, sau đó đem hắn đặt lên giường, tay phải nắm chặt mạch đập Tiêu Hàn, tâm thần dẫn động Bạch Thạch trong cơ thể.

Từng tia năng lượng màu trắng như sợi tơ từ Bạch Thạch thẩm thấu ra, sau đó chậm rãi hướng về bên trong kinh mạch Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn cẩn thận khống chế Hồn Lực, trong lòng cũng khẩn trương tới cực điểm, hắn cũng không dám khẳng định hoàn toàn Bạch Thạch có thể làm cho Chiến Hồn biến dị, tất cả đều do hắn phỏng đoán thôi.

Theo Hồn Lực rót vào, Tiêu Phàm cảm nhận được Chiến Hồn trong đan điền Tiêu Hàn, đó là một chuôi trường đao màu trắng, chính là Tam Phẩm Chiến Hồn: Phách Không Đao.

Nếu như không có gì bất ngờ thì Tiêu Hàn cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Chiến Sư.

Trên Phách Không Đao có một khe nứt, từng khe nứt nhỏ từ nơi đó lan ra, dày đặt như mạng nhện, tùy thời đều có thể vỡ nát.

- Thân thể nhị ca đúng là vô cùng kém.

Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, càng thêm cẩn thận, một khi thất bại, cũng không phải Chiến Hồn có thể biến dị hay không mà Tiêu Hàn có đi bán muối hay không mới là ẩn số.

Trước hết hắn muốn chữa khỏi thương thế trên người Tiêu Hàn, sự tình Chiến Hồn biến dị có thể để sau.

Bất quá, Bạch Thạch không làm hắn thất vọng, từng đợt năng lượng như sợi tơi tiến vào làm sắc mặt Tiêu Hàn đang trắng bệch từ từ trở nên hồng nhuận.

Sau nửa chén trà nhỏ, lúc này Tiêu Phàm mới buông lỏng một hơi, thương thế Tiêu Hàn xem như đã giải quyết triệt để.

- Tiếp theo là Chiến Hồn, hy vọng có thể thành công.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, toàn tâm chú ý vào Chiến Hồn của Tiêu Hàn, hắn thao túng một sợi năng lượng tiến vào bên trong Phách Không Đao.

Vào lúc sợi tơ năng lượng chạm vào Chiến Hồn, bạch mang Phách Không Đao đột nhiên đại thịnh, mãnh liệt rung rung.

Mấy vết nứt trên Phách Không Đao dùng mắt thường có thể nhìn thấy nó đang khép lại, chỉ trong vòng mười mấy giây liền đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

- Quả nhiên có thể chữa trị Chiến Hồn, có lẽ về sau không cần Bổ Hồn Đan cũng có thể thay Mạc lão đầu chữa trị Chiến Hồn, nhưng năng lượng của Bạch Thạch tiêu hao cực lớn, cũng may vừa rồi không có mạo hiểm.

Tiêu Phàm nghĩ thầm trong lòng.

Nếu để cho người khác biết Tiêu Phàm có năng lực chữa trị Chiến Hồn thì nhất đị sẽ bị làm cho chấn kinh, đương nhiên, đến lúc đó Tiêu Phàm cũng làm cho các đại thế lực đỏ mắt, điều này đối với hắn cũng không phải việc tốt.

- A!

Tiêu Phàm hô lên một tiếng, hắn kinh ngạc phát hiện Phách Không Đao đã biến hóa, đao thể biến lớn không nói, lưỡi đao càng thêm sắc bén, hoàn toàn không cùng một cấp với lúc trước.

- Chiến Hồn cũng có thể biến dị?!

Tiêu Phàm cố gắn bình tĩnh lại.

Sau nửa ngày, động tác của hắn mới dừng lại, hài lòng cảm thụ trường đao màu trắng trong đan điền Tiêu Hàn:

- Lục Phẩm Chiến Hồn: Đoạn Không Đao, đúng là một việc hao tốn thể lực a.

Chiến Hồn biến dị làm Hồn Lực tiêu hao cực lớn, quang mang Bạch Thạch ảm đạm không ít, Tiêu Phàm suy tính năng lượng còn lại của Bạch Thạch có thể làm Chiến Hồn của ba người trở thành Chiến Hồn Lục Phẩm.

Nhưng Tiêu Phàm vẫn ngĩ không ra, theo lý thuyết lấy thực lực hiện tại của mình thì không thể nào làm Tiểu Kim biến thành Cửu Phẩm Hoàng Kim Thánh Sư mới đúng.

- Chẳng lẽ ở bên cạnh mình trong thời gian dài cũng có thể làm xuất hiện biến dị?

Tiêu Phàm tự luyến thầm nghĩ, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống chờ Tiêu Hàn tỉnh lại.

MềuSiuBự -