Cùng ngồi trong một góc giống hắn chính là U Lan, có lẽ do không thích náo nhiệt nên cô ta ngồi một mình trong đó uống rượu, có rất nhiều nam đệ tử tiến tới nhưng cũng không thấy cô ta cười lấy một lần, với ai cũng lạnh như băng, cũng đúng thôi, cô ta là sát thủ, chưa từng trải qua khói lửa nhân gian, cuộc sống của cô ta đến tận hôm nay cũng chỉ có nhiệm vụ, có chăng chỉ là giết hay không giết thôi, đột nhiên đến nơi phồn hoa thế này e là vẫn chưa quen.
“Vị sư đệ này, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu phải không?”
U Lan đột nhiên lên tiếng, cô ta đang nói với Triệu Bân, cũng chỉ có mình Triệu Bân trong góc nghe thấy.
“Chưa gặp bao giờ”.
Triệu Bân cười, nhưng trong lòng rất muốn tâm sự với U Lan.
Tối hôm đó, ngươi và Phượng Vũ lơ đãng tạo vụ nổ chạy đi, suýt chút nữa đã đánh ta chết tươi.
U Lan không nói thêm gì, chỉ nhíu mày.
Ngày càng có nhiều đệ tử đến, nam nữ đều có đủ, chia thành mấy nhóm nhỏ, tán gẫu cực kỳ náo nhiệt.
Ai cũng có đôi có cặp, chẳng hạn như Tư Không Kiếm Nam và Chiêu Tuyết Mộ gia, vừa bái cùng một sư phụ, hôm qua còn đuổi giết nhau khắp nơi, hôm nay lại bắt đầu làm lành, dù nhìn thế nào cũng thấy đó là một đôi trời đất tạo nên, trông hai má đỏ hây hây của Mộ Chiêu Tuyết, có lẽ tối qua đôi vợ chồng son đã có tiết mục đặc biệt nào đó.
Tiếp theo là Liễu Như Nguyệt.
Thể Thiên Linh ấy mà! Đi tới đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.
Bên cạnh Liễu Như Nguyệt còn có một người, đó chính là thanh niên áo trắng cùng cô ta đến khu rừng sương mù, tên là Vệ Xuyên, liên tục tỏ ra ân cần, vấn đề là từ đầu đến cuối Liễu Như Nguyệt không hề quan tâm đến hắn ta, người ta thường nói hoạn nạn thấy chân tình, từ khi vào rừng sương mù cô ta đã thấy rất rõ.
“Vị sư đệ này, ngươi bái ai làm sư phụ thế”.
Hắn ngước lên, có một người ngồi đối diện hắn, mang theo bầu rượu rót một ngụm.
Đó chính là Lâm Tà, thấy Triệu Bân cứ quen quen thế nào ấy nên mới chạy tới tán gẫu, cứ thấy đã gặp nhau ở đâu đó.
“Tiểu bối vô danh”, Triệu Bân cười khẽ.
“Được nữ soái để mắt tới thì chắc hẳn không phải là người vô danh rồi”, Lâm Tà cười nói, người có thể bước vào Thiên Tông thì có mấy ai tầm thường, một là tư chất rất cao, hoặc là sau lưng có thể lực khổng lồ.
Chỉ là không biết Triệu Bân là loại nào.
“Không ngờ ngươi cũng tới Thiên Tông”.
Chiêu Tuyết đi tới với vẻ mặt kinh ngạc, cô ta nghe nói có người đi cửa sau nhưng không biết đó là Triệu Bân, trước đó tên này còn cùng râu chữ bát tới sòng bạc nhà cô ta để kiếm chác chút tiền mà? Sau đó giúp cô ta nhìn vào trong hộp sắt, còn bị cắn trả, dù hôm đó Triệu Bân đã dịch dung nhưng cô ta vẫn nhận ra được.
“May mắn thôi”, Triệu Bân ho khan.
“Thế giới này quả là nhỏ!”, Tư Không Kiếm Nam cũng thổn thức: “Lại gặp nhau rồi”.
“Thế nào, ngươi cũng quen à?”, Chiêu Tuyết nhướng mày.
“Từng gặp”, Tư Không Kiếm Nam chỉ nói vào điểm chính, còn gặp ở đâu thì hắn ta không nói sẽ tốt hơn, bị tình nhân cũ đuổi giết không phải là chuyện nở mày nở mặt gì, Chiêu Tuyết mà biết thì không đánh hắn ta mới là lạ.
“Hai người tán gẫu đi”. Chiêu Tuyết cười, đi về hướng khác., nữ đế tử thường có những chủ để để nói chuyện, trước ki đi còn liếc nhìn Tu Không Kiếm Nam, ý là: Người còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi thì bà đây thiến người. “Vợ người tính tình không được tốt lắm nhi!”, Lâm Tà ngồi cùng bàn thổn thức.