“Cảm ơn sư tỷ”, Triệu Bân giơ tay nhận lấy.
Sư tỷ nhà hắn trông thì lạnh như băng giá, nhưng đối xử với hắn cũng không tệ.
Xét thấy tấm lòng của cô ta, hắn cũng cho Mục Thanh Hàn một lá bùa, một lá bùa nổ, hắn cũng muốn cho thêm mấy lá nhưng sợ người ta nghi ngờ, vẫn là câu đó, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì nhất định không được chơi trội.
“Đó chính là kẻ bò cửa sau vào đấy hả?”
“Ừ, nghe nói là do nữ soái Xích Diễm giới thiệu, vào Tử Trúc Phong”.
“Bình thường như thế cơ mà, sao lại được nữ soái ưu ái thế”.
“Đi cửa sau đúng là khiến người đời khinh thường, ta khinh nhất là cái loại đó”.
Con đường đến đình Ngọc Tâm không hề yên tĩnh, nhiều đệ tử dậy sớm trông thấy Mục Thanh Hàn thì chẳng sao, nhưng sau khi thấy Triệu Bân thì lại buột miệng bàn tán rồi là chỉ trỏ, có vài đệ tử lớn gan còn mỉa mai thẳng ra mặt, nếu bên cạnh Triệu Bân không có sư tỷ Mục Thanh Hàn, mặt mũi còn xinh đẹp, bọn họ cần phải giữ gìn hình tượng mọi lúc mọi nơi thì đã chạy ra trước mặt móc mỉa rồi.
“Nghe tai này lọt qua tai kia là được rồi”, Mục Thanh Hàn khẽ nói.
Triệu Bân cười lướt qua, hắn đã quá quen với cái thể loại châm biếm mỉa mai này rồi.
Suốt cả đường đi, Mục Thanh Hàn rất ít khi lên tiếng, chỉ khi đi ngang qua một lầu các thì mới đột ngột nói, nói tất là để giới thiệu cho Triệu Bân. Vẻ ngoài lạnh giá đó đang che giấu một trái tim nhiệt tình.
Triệu Bân tập trung nghe.
Nói thật, sư tỷ hắn khá là tốt tính.
“Đó là Tàng Kinh Các”, Mục Thanh Hàn chỉ về phía xa xa: “Sau này rảnh rỗi không có gì làm thì vào đó tìm sách đọc, bên trong có đầy đủ các loại sách cổ, nhân văn này, kiến giải võ đạo này, rất nhiều”.
“Trong đó có sách liên quan đến huyết mạch không?”, Triệu Bân hỏi theo bản năng.
“Tất nhiên là có rồi”, Mục Thanh Hàn nói xong còn nhìn lướt qua Triệu Bân.
Tiểu sư đệ của cô ta hỏi toàn những câu trông có vẻ chẳng liên quan gì tới mình.
Đi rất xa rồi mà Triệu Bân vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại.
Sau khi tham gia tụ hội xong hắn nhất định sẽ tới đây xem thử, hắn không có huyết mạch đặc biệt, nhưng Liễu Tâm Như có. Đúng vậy! Vì thức tỉnh huyết mạch, đến hôm nay nàng vẫn là một người thực vật, hắn phải nghiên cứu thử xem lời Vương Trác nói có đúng không, nếu Tỉnh Thần đan có tác dụng thật thì sắp tới hắn sẽ tập trung để luyện đan dược.
Thiên Tông có một hồ nước được gọi là Băng Hồ.
Giữa Băng Hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có đình nghỉ mát, đó chính là đình Ngọc Tâm.
Từ xa nhìn lại, cả Băng Hồ luôn có mây mù lượn lờ, làn khói bay bay, đảo nhỏ và đình nghỉ mát thấp thoáng sau làn mây mù, như một viên minh châu được khảm giữa Băng Hồ.
Hôm nay đình Ngọc Tâm náo nhiệt đến lạ, chiếc bàn đá bày đầy đồ, có rượu ngon, trà bánh và linh quả. Nữ đệ tử xinh đẹp không sao tả xiết, tất cả đều xinh đẹp như hoa, nam đệ tử thì mạnh mẽ hiên ngang, dường như trong tay mỗi người đều có một cây quạt xếp, tụm năm tụm ba cười nói với nhau.
Tất cả đều là người thông qua khảo hạch rồi bước vào Thiên Tông, U Lan, Thanh Dao, Lâm Tà, Hoa Đô, Nghiêm Khang… Triệu Bân thấy rất nhiều người quen cũ, chẳng thiếu một ai, người nào cũng có thân phận của riêng mình, sứ mệnh của riêng mình, chọn bừa một người, ai cũng có bối cảnh hơn người, là nhân tài trong hàng chục ngàn người.
“Vào đó nhớ cẩn thận từ lời nói đến hành động”, Mục Thanh Hàn khẽ nói.