Triệu Bân uống một ngụm linh dịch, cầm kiếm đi tới.
Thụ Yêu tất nhiên đã chết, nguyên hình của nó chỉ là một thân cây cổ thụ khổng lồ, thấp thoáng bên trong đám dây leo và bộ rễ chằng chịt của nó dường như đang phát ra một ánh sáng, ánh sáng đó phát ra từ một viên minh châu to như một quả dưa hấu.
“Đây là… nội đan của Thụ Yêu?”
Triệu Bân ôm nó vào lòng, chăm chú nhìn ngắm rồi đánh giá.
Thứ này rất nặng, bên trong chứa mênh mông tinh khí và sinh lực.
Hắn biết qua khái niệm nội đan vì đã từng đọc trong sách cổ, đây chính là tinh túy của Thụ Yêu, giống với thú nguyên của yêu thú, nhưng đây là lần đầu tiên hắn mới được nhìn thấy tận mắt, viên nội đan này đúng là rất tương xứng với kích thước của Thụ Yêu.
“Đúng là một niềm vui bất ngờ”, Triệu Bân ngây ngẩn cười.
Mà hạt giống tạo hóa của hắn dường như cũng đang kích động không thôi.
Triệu Bân biết điều đó có nghĩa là gì. Thụ Yêu là cây, cây thần tạo hóa cũng là cây, nội đan bên trong chúng cũng đồng dạng với nhau, giống như lúc Thụ Yêu quấn lấy hạt giống tạo hóa vậy, cả hai đều muốn cắn nuốt đối phương.
Cuối cùng, hắn mới là người chiến thắng.
Hắn đặt nội đan của Thụ Yêu lên bụng dưới của mình.
Hạt giống tạo hóa bên trong cơ thể của hắn kích động không thôi, viên nội đan có kích thước to bằng quả dưa hấu đã từng chút từng chút teo nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tất cả tinh hoa của nó đều đã bị hạt giống tạo hóa hấp thụ.
Sau khi hấp thụ viên nội đan, hạt giống tạo hóa đã đem lại thêm rất nhiều lợi ích cho Triệu Bân.
Sinh khí tinh thuần tràn ngập bên trong cơ thể của Triệu Bân khiến cho tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của Triệu Bân đều được bồi dưỡng, ngoài ra từng lỗ chân lông của hắn đều đang hô hấp hết sức để hút vào sinh khí và tinh khí, khiến cho khí huyết của Triệu Bân sôi trào.
Trong chớp mắt, hắn cuối cùng cũng đã chạm được vào cảnh giới Huyền Dương.
Tuy nhiên, sau một lúc cố gắng thì hắn vẫn không thể nào đột phá lên cảnh giới Huyền Dương được.
Tuy nền tảng đã được củng cố nhưng dường như cơ duyên vẫn chưa đủ.
Sau khi hút hết tinh hoa của viên nội đan thì Triệu Bân vẫn chưa rời đi, hắn lấy ra hồ lô tím vàng cột trên người để hấp thu thiên địa linh khí, còn hắn thì ra sức tìm kiếm những thứ còn sót lại trong đống phế tích. Thụ Yêu đã cuốn rất nhiều võ tu và yêu thú vào bụng, võ tu cho dù có bị hút thành xác khô thì của cải trên người vẫn còn đó, ví dụ như binh khí, ngân phiếu các thứ, hắn đã tìm được không ít, tạo thành một nguồn của cải đáng kể cho hắn.
Hắn tìm kiếm hết một ngày một đêm.
Thu hoạch khá nhưng thiệt hại cũng không ít.
Thứ khiến cho hắn ngạc nhiên và vui mừng nhất chính là quả Thiên Linh vẫn còn ở đây, nó đã bị rơi xuống một đầm nước nhưng vẫn còn nguyên vẹn, mùi hương của nó tỏa ra vô cùng mê người, hắn nhanh chóng nhặt lấy và phong ấn nó vào trong hộp châu báu.
Đây là thứ hắn chuẩn bị dành cho Liễu Tâm Như.
Đáng tiếc hắn còn chưa tìm được cây Thiên Linh thì nó đã bị hủy trong trận hỗn chiến rồi.
Hắn vẫn chưa rời đi, hắn tìm một đỉnh núi rồi khoanh chân ngồi xuống, trước tiên là vì để cho hồ lô tím vàng hấp thụ linh khí, bởi vì linh khí ở Huyễn Vụ U Lâm quả thực rất dồi dào, thứ hai chính là vì hắn muốn nghiên cứu bí pháp.
Thiên cang hộ thể của thanh niên áo trắng thật sự rất hiếm lạ.