Triệu Bân từng bước lui về phía sau, xoay người bỏ chạy.
Thụ Yêu đã bị xử lý sạch sẽ, tiếp theo thì vua Man đang giận dữ kia chắc chắn sẽ xử lý hắn.
Vèo! Vèo!
Khả năng chạy trốn của gia chủ Triệu gia quả nhiên không phải chuyện chơi.
Đáng tiếc, cho dù hắn có chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng, vua Man đã nâng tay lên hướng về phía của hắn, sau đó liền có một lực hút mạnh khủng khiếp sinh ra hút hắn trở về.
Khi hắn hoàn hồn lại thì đã thấy mình bị vua Man tóm lấy cổ và giữ ở trên không.
Như thế này chỉ cần vua Man hơi dùng lực một chút thì chắc chắn có thể lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Triệu Bân không giãy dụa.
Có giãy giụa cũng vô ích, trước đó ngay cả dây leo của Thụ Yêu hắn cũng không thoát ra được chứ đừng nói đến một tay của vua Man, cho dù hắn có kéo một xe bùa nổ lên đây thì hắn cũng không thể lay chuyển được cơ thể của vua Man. Đây chính là siêu cấp cao thủ cảnh giới Thiên Võ.
Nhưng trong một lúc cũng không thấy vua Man động thủ.
Chỉ thấy trong đôi mắt hoang vắng của vua Man lóe ra một tia mê man, hắn ta nghiêng cái đầu cứng đờ nhìn chiếc nhẫn ma của Triệu Bân, giống như có thể nhìn xuyên qua và thấy một viên ngọc màu xanh, ánh mắt của hắn ta có lúc hiện lên một tia ấm áp, lại có lúc hiện lên một tia run rẩy, trông vô cùng mịt mờ.
Đúng vậy, đó là viên ngọc màu xanh mà lúc trước Tịch Linh đưa cho Triệu Bân.
Xem ra vua Man đúng là đang nhìn nó, càng nhìn lại càng mê man, ánh mắt hiện lên sự tang thương khó giải thích.
Hắn ta vậy mà đã buông tay.
Bịch!
Triệu Bân trong nháy mắt tiếp đất, đứng còn không vững.
Vua Man đột nhiên buông thõng hai cánh tay cứng ngắc. Vẻ bối rối trong ánh mắt của hắn ta đã biến mất, chúng lại trở nên hoang vắng. Vẻ giận dữ trên gương mặt hắn ta cũng biến mất, gương mặt hắn ta lại trở nên đờ đẫn. Hắn ta chỉ lẳng lặng đứng ở đó như một bức tượng hùng vĩ mà không có một thế lực nào có thể làm lay chuyển uy nghiêm.
“Vậy là tha cho ta rồi sao?”
Triệu Bân sững sờ, không biết tại sao.
Chưa kịp suy nghĩ, hắn đã vội vàng thi triển thuật trầm quan, đem quan tài của vua Man đặt lại vào cõi U Minh.
Xong việc hắn mới có thể ngồi xuống thở hổn hển.
Nhân sinh vô thường! Chỉ trong một đêm mà hắn đã hai lần dạo qua Quỷ Môn Quan, tâm trí kiên định như hắn cũng không khỏi hoảng hốt, bởi vì những thế lực đó muốn bóp chết hắn cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
“Đa tạ ơn không giết của tiền bối, ta sẽ không bao giờ quấy rầy sự yên tĩnh của tiền bối nữa”.
Sau khi nghỉ ngơi, Triệu Bân lấy ra một cái lư hương, cắm vào trong đó ba nén hương.
Hắn đang bái tế vua Man.
Tới tận lúc này hắn vẫn không hiểu tại sai vua Man lại tha cho hắn.
Thắp ba nén hương xong hắn lại chắp tay lạy ba lạy.
Sau khi cúng bái, hắn bỗng nhiên bị chói mắt bởi một tia sáng truyền ra từ phía Thụ Yêu.
“Bảo bối, có bảo bối”.