Thiên cang hộ thể vừa hay lại trái ngược với đá nam châm.
Một cái hút vào trong, còn một cái bắn ra ngoài, chỉ cần tới gần nhau đến một phạm vi nào đó thì bất kể là người hay là vật, thậm chí là kiếm khí, đao quang, chưởng ấn, cũng đều sẽ bị đẩy tan, đấy không chỉ là sự phòng thủ tuyệt đối mà trong đó đồng thời còn có tấn công.
Vậy thì cũng hơi giống với khí thế Thiên Võ mà hắn thi triển.
Có nhiều lúc hắn dùng khí thế Thiên Võ để phá vòng vây, chẳng hạn như để chống trả khí thế lớn mạnh, chẳng hạn như phá vỡ đòn tấn công từ bên ngoài. Trước đây, khi ở cổ mộ của vua Man, nếu như không có khí thế Thiên Võ đánh bay chiến mâu Lăng Thiên thì dù không bị giáo đâm thủng, hắn cũng sẽ bị bùa nổ nổ tung thành tro.
Bây giờ, khi thấy thiên cang hộ thể lại mở cho hắn một con đường khác.
Hóa ra uy thế Thiên Võ dùng để hù dọa người khác cũng có thể đem ra chiến đấu, cộng thêm những gì bản thân lĩnh hội được, hắn cũng có thể dùng bí thuật của uy thế Thiên Võ thi triển ra bí pháp tương tự như thiên cang hộ thể.
“Đi!”
Triệu Bân hạ giọng nói và rút Long Uyên ra.
“Ta ra ngoài đợi ngươi!”. Lão già râu chữ bát quay lưng bỏ chạy, không phải lão ta không có nghĩa khí mà là bây giờ bản thân đang trong tình trạng rất yếu, nếu ở lại đó thì sẽ khiến Triệu Bân phải e dè, vướng tay vướng chân thêm mà thôi.
Lão ta khá tin tưởng Triệu Bân.
“Ngươi đi mà được sao?”
Thanh niên áo trắng giận dữ hét lên, rút kiếm đuổi theo.
Soạt.
Triệu Bân nhanh chân chặn đường thanh niên áo trắng lại, chém một nhát khiến hắn ta lùi về sau.
Người cũng bị chặn lại còn có Liễu Như Nguyệt, hiển nhiên hắn muốn một chọi hai!
“Muốn chết”.
Thanh niên áo trắng tức giận vung kiếm lên.
Liễu Như Nguyệt bên cạnh hắn ta cũng lấy kiếm Thiên Linh ra, ánh sáng bao trùm toàn thân. Đối phương là ai không quan trọng, nếu ngăn cản không cho cô ta lấy quả Thiên Linh thì chính là kẻ thù của cô ta. Nếu đã là kẻ thù thì không cần phải nói nhiều, cô ta là thể Thiên Linh nên cần một quả Thiên Linh để gia tăng huyết mạch.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trận thế hai đánh một, ba người liều mạng vung kiếm.
Kiếm pháp của thanh niên áo trắng rất hung hãn, ra đòn cực kỳ hiểm độc. Kiếm chiêu của Liễu Như Nguyệt thần bí, cực kỳ phóng khoáng. Triệu Bân mạnh nhất, mặc dù kiếm thức khá bình thường nhưng mỗi một chiêu của hắn đều biến hóa khôn lường, kiếm thế khá mạnh, hơn nữa có một luồng kiếm ý vô cùng tận, thậm chí còn có xu thế đè ép hai người kia, dù một mình hắn đánh với hai người nhưng cũng không hề yếu thế.
Keng! Keng!
Thanh kiếm dài phát ra âm thanh, kiếm khí bắn ra xung quanh, từng cây cổ thụ đều bị chém gãy, những tảng đá cực lớn xung quanh gặp phải kiếm khí cũng dễ dàng vỡ vụn như đậu phụ.
“Đây là cái thứ quái thai gì thế?”
Thanh niên áo trắng cũng cảm thấy kinh ngạc.