Mặc dù hắn kinh ngạc nhưng không hề run sợ.
Đến cả thần linh như Nguyệt Thần mà còn bị đánh đến mức chỉ còn lại tàn hồn, nghĩ thôi cũng biết, tiên giới và thần giới đáng sợ đến mức nào. Nếu cấp Thiên Võ mà đến hai giới tiên và thần thì e rằng đến cả tư cách nổ thành tro cũng không có.
Hắn lập tức định thần, nhìn ngang nhìn dọc nhưng không phát hiện ra bảo bối.
Lúc hắn nhìn lên, bộ xương của Thanh Loan rung nhẹ một chút, mất đi ánh sáng lấp lánh, bộ xương trong suốt lấp lánh đột ngột lập tức mất đi vòng ánh sáng, từng tấc từng khúc trở nên loang lổ, nứt ra từng khe hở.
Cuối cùng, bộ xương đột ngột nát vụn, biến thành một đống tro tàn, chắc là vì đã bị chôn quá lâu nên không thể chống lại nỗi sự ăn mòn của thời gian, đến cả chút tiên lực cuối cùng còn lại cũng biến mất.
Vì bộ xương bị biến thành tro, không còn phát ra ánh sáng nên cả động đá trở nên tối mịt.
Triệu Bân ho gượng, hắn đào từ trên xuống tới đây, tưởng rằng tìm được bảo vật lạ, ai ngờ lại chẳng có gì!
“Vô tình đã làm phiền!”
Hắn lấy ra một lò hương nhỏ rồi cắm vào đó ba nén hương.
Nếu như biết sớm là một con Thanh Loan bị chôn ở đây thì nhất định hắn sẽ không đến, dù là thú lạ thì người ta cũng đã chết rồi, động đá này cũng giống như một ngôi mộ - là nơi an nghỉ của Thanh Loan, hắn làm vậy là đã làm phiền đến vong linh của nó.
Hắn đốt ba nén hương xong thì lặng lẽ bỏ đi.
Nhưng, hắn mới đi được hai ba bước thì nghe thấy có tiếng hót vang lên phía sau. Hắn nhìn lại thì thấy trong đám tro bụi của xương cốt có tia sáng bay ra, có năm màu, biến thành một con Thanh Loan năm màu huyền bí.
Triệu Bân đột ngột quay lại nhìn, hắn ngước mặt lên thì cảm nhận thấy một luồng khí thế cực lớn đập vào khiến hắn phải liên tục lùi về sau. Hắn vẫn chưa kịp đứng vững lại thì Thanh Loan năm màu đã biến thành một tia sáng, đột ngột chui vào giữa hai chân mày của hắn.
A…
Triệu Bân hừm lên một tiếng khó chịu rồi loạng choạng.
Vì ánh sáng năm màu xâm nhập vào cơ thể nên cảm giác đau đớn lập tức tấn công lên não hắn, giống như một con dao bằng gang đang chặt chém võ hồn của hắn, khiến hắn thất khiếu chảy máu, đau đớn đến mức đầu như muốn vỡ ra, không còn phân biệt được giữa thực tại và hư ảo, hắn vừa gào thét vừa đập đầu xuống sàn, sau đó thì hôn mê.
Mặc dù đã hôn mê nhưng ánh sáng năm màu vẫn không tan biến.
Nếu như có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ thấy kì lạ, vì hắn có thay đổi lạ, thay đổi của võ hồn, nó đã bị ánh sáng năm màu liên tục tẩy luyện, tẩy hết sự vẩn đục và tạp niệm, khiến nó trở nên trong suốt và sáng tỏ. Nếu như võ hồn của hắn là một thanh sắt gỉ thì ánh sáng năm màu chính là một cái búa.
Lúc này, thanh sắt gỉ như hắn đang được tôi luyện.
“Đúng thật là một tên nhóc may mắn hơn người!”
Dường như có tiếng nói phát ra trong hư vô, nghe giọng điệu thì có vẻ như Nguyệt Thần.
Nói hắn may mắn hơn người cũng không có gì là quá vì hắn đã được hưởng tinh lực của Thanh Loan từ việc cung phụng.
Cúng kính ở đây chính là lò hương và ba cây hương trước đó.
Nếu như hắn không làm như thế thì tia tinh lực của Thanh Loan cũng sẽ không xuất hiện, sự may mắn này của hắn cũng có chút trùng hợp, trùng hợp thế nào lại để hắn bắt được, tinh lực của Thanh Loan tôi luyện võ hồn hắn, đấy mới là tạo hóa hơn người. Mà đấy là vì ở nhân gian đã bị thần ma khống chế, nếu như không bị khống chế thì tia tinh lực của Thanh Loan đã có thể tôi luyện võ hồn của hắn thành Nguyên Thần hẳn rồi.
Ư…
Tiếng hừ lên đau đớn của Triệu Bân không ngừng vang lên.