Vô Thượng Luân Hồi

Chương 902: 902: “đúng Thật Là Có Càn Khôn!”




Dưới ánh trăng, hiện tượng lạ lại xuất hiện, đó là một vùng ánh sáng rực rỡ, tạo ra một cảnh tuyệt đẹp trên bầu trời, vẫn là Thanh Loan huyền ảo bay lượn trên bầu trời, tiếng hót vang vọng khắp bầu trời đêm.



“Không phải sáu mươi năm mới có một lần sao?”



“Nghe người ta đồn thổi, lão phu còn không tin, giờ thì tin thật rồi!”



“Sao lại có hiện tượng kỳ lạ chứ?”



Tiếng thắc mắc, tiếng cảm thán, âm thanh ngạc nhiên vang khắp thành Mộ Quang, đến cả thành chủ thành Mộ Quang cũng trèo lên mái hiên. Mới có ba ngày mà hiện tượng lạ Thanh Loan đã xuất hiện hai lần, điều này có hơi kì lạ, thật sự là ông trời ban phúc sao?



“Chắc chắn dưới mảnh đất này có báu vật quý hiếm”.



Ánh mắt của rất nhiều người lớn tuổi đều trở nên xa xăm.



Có rất nhiều người đang nghiên cứu, tìm kiếm phương hướng.



Bọn họ chỉ đang nghiên cứu, cũng đang tìm kiếm, dù xác định rồi thì cũng không xuống được, vì họ không thể nào quang minh chính đại đào đất được, đây là thành Mộ Quang, thành chủ thành Mộ Quang sẽ không đồng ý.







Bịch!



Dường như có thứ gì đó rất nặng nện xuống dưới mặt đất u tối.



Đó là Triệu Bân, trước đó hắn đã bị một luồng khí hất văng, lực đẩy cực mạnh vừa biến mất thì lực hút đáng sợ xuất hiện, hút hắn xuống dưới, vì không giữ đúng tư thế nên hắn đã dang tay dang chân và bị dính chặt vào đó.



Khi hắn đứng dậy thì mới nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.



Đấy là một động đá rộng lớn, có vẻ như không thua kém gì địa cung của vua Man.



Mặc dù nằm sâu dưới lòng đất nhưng chỗ này lại không hề tăm tối, vì có một món đồ phát sáng chiếu rọi khắp xung quanh, sáng như ban ngày, đến cả những giọt nước nhỏ tí tách cũng ánh lên màu sắc kì lạ, còn có một loại khí cực mạnh, cuồn cuộn bên trong, mỗi luồng khí đều phun trào như khói mù.



“Đúng thật là có càn khôn!”



Triệu Bân đứng vững lại, nhìn về nơi phát ra ánh sáng.



Đập vào mắt hắn là một bộ xương. Không sai, đúng là một bộ xương, to đến mấy chục trượng, không phải xương người mà là xương của loài lông vũ, kết hợp với hiện tượng Thanh Loan kì lạ trước đó thì chắc đây là hài cốt của một con Thanh Loan. Vậy thì hơi đáng sợ, Thanh Loan là dị thú, ở một mức độ nào ý nghĩa nào đó, nó có thể sánh ngang với Chu Tước, đều kế thừa thừ Phượng Hoàng, đều là phân chi của Nguyên Phượng.



Triệu Bân cầm Long Uyên, cẩn thận tiến lại gần.



Hắn đứng trước bộ hài cốt chẳng khác nào con châu chấu nhỏ, phải ngước đầu lên nhìn, xương cốt của Thanh Loan giống như những thỏi ngọc, trong suốt lấp lánh, mỗi đoạn, mỗi tấc đều phát ra ánh sáng năm màu, nó nằm ở đó, tiếng gào thét thỉnh thoảng lại vang lên rất rõ. Nhưng với hắn mà nói, đó lại là sự giày vò cực độ, may mà hắn có võ hồn, nếu không thì nhất định sẽ bị tiếng gào thét đó chấn động đến chết.



“Đây… Là Thanh Loan sao?”



Triệu Bân lẩm bẩm, tâm trạng hồi hộp.



Nếu như không phải đích thân xuống đây thì ai lại nghĩ đến việc dưới lòng đất lại có một con Thanh Loan, không biết nó được chôn ở đây từ bao giờ, nhưng nhất định là trước khi có thành Mộ Quang, vậy thì ít ra cũng có lịch sử mấy ngàn năm rồi.



Dù cho chỉ là một bộ xương nhưng cũng đè ép khiến hắn không thở nỗi.



Đã có lúc hắn như nhìn thấy cảnh vùng đất thần tiên rộng lớn và cổ kính, có một con Thanh Loan năm màu bay lượn trên bầu trời, mây màu thần tiên rực rỡ rắc đầy xuống nhân gian.



Từ đó có thể thấy, đấy là một con Thanh Loan năm màu.



Vậy thì vấn đề đến rồi đây, chỉ có thế giới thần tiên mới có Thanh Loan, sao nó lại bị chôn ở phàm trần?



Triệu Bân đã nhanh chóng tìm được đáp án, hắn có thể nhìn thấy trên xương của con Thanh Loan này có một lỗ nhỏ to bằng ngón tay. Đúng như những gì hắn đoán, con Thanh Loan này đã bị một người có đại thần thông đâm xuyên bằng một ngón tay, vì vậy đã rơi từ trên trời xuống, trải qua bao thay đổi, cuối cùng bị chôn vùi nơi đây.



“Chắc sức chiến đấu của Thanh Loan năm màu sẽ rất đáng sợ!”



Triệu Bân lẩm bẩm, một con dị thú mạnh như thế mà lại bị người ta giết chết bằng một chiêu.


Vậy thì người ra tay phải đáng sợ đến mức nào?