Trong góc thôn, tiếng khóc không ngừng vang lên.
Triệu Bân yên tâm vẽ bùa, mãi đến đêm mới ra khỏi phòng, ôm một cái sọt toàn tiền giấy có phù văn ở trên. Đây cũng là học từ trong cuốn Phù Văn Lục mà ra. Trong sách có ghi, phối hợp với chú ngữ mà rải trước mộ thì có thể siêu độ vong linh. Nếu như ở dưới âm thì số tiền giấy này chính là bạc.
Ở nơi không xa, Ngưu Oanh đang bận rộn không ngừng.
Những người dân khác cũng chạy đi chạy lại, chuẩn bị hai mươi chiếc xe ngựa. Bọn họ quyết định chuyển nhà, hơn một trăm nhân khẩu không ai phản đối. Thôn này ở nơi hẻo lánh, cách xa thành thị phồn hoa, chỉ là miễn cưỡng mà sống. Lần này may mà có Triệu Bân bảo vệ, nhưng họ không thể sống cả đời ở đây được. Mà người cứu cả thôn còn đồng ý giúp đỡ sắp xếp thì đã là một ân tình cực lớn.
Sáng sớm.
Trời còn chưa sáng, hai mươi chiếc xe ngựa đã nối đuôi nhau ra khỏi thôn. Tiếng thổn thức vang lên không ít, hầu như ai cũng ôm một bài vị, lúc xe đi xa còn không quên nhìn lại. Xa quê hương ai mà không nỡ, vì gần như cả đời gắn liền với nơi này. Hôm nay đi, không biết khi nào mới quay về được.
“Mau chóng đuổi theo nào”.
Ngưu Oanh cưỡi ngựa đi theo đoàn người, thấy ai lạc đoàn liền lập tức thúc giục.
Công việc phân ra rất rõ ràng.
Triệu Bân thì ở phía trước mở đường, cũng không rảnh rỗi, một bên luyện thể một bên ngộ đạo.
Lộc cộc lộc cộc...
Con ngựa hắn cưỡi nhìn ủ rũ vô cùng, chẳng có chút thần thái nào mà chỉ bực bội. Bực bội cái người cưỡi nó sao mà nặng thế không biết! Ngoài ra lại còn cả tiếng xương cốt cứ răng rắc cả quãng đường không nghỉ.
Cũng đúng, Triệu Bân mang kiếm Long Uyên theo mà.
Hắn thì không nặng, nhưng thanh kiếm này thì không thể nhẹ nổi, phải mấy trăm cân.
“Này, cho ngươi luyện”.
Ngưu Oanh cưỡi ngựa đuổi theo, kín đáo đưa một bộ sách cổ cho Triệu Bân, đó là bí thuật Hổ Gầm Long Ngâm.
Hắn ta đã nói thì không nuốt lời.
“Vậy sao được”.
Triệu Bân cười đáp, miệng thì nói, tay thì không nhàn, đem cuốn sách cổ đó cất đi.
“Bao giờ mới đến thành Vong Cổ?”, tên mập hỏi.
“Theo tốc độ này thì nhiều nhất là bảy ngày”, Triệu Bân đáp rất tùy ý. Giờ hắn đang chúi đầu vào nghiên cứu Hổ Gầm Long Ngâm. Bí thuật sóng âm này Triệu gia nhà hắn không có, hoặc là nói, chả biết vì sao lại thất truyền.
Nhìn qua thì có vẻ không khó lắm.
Cũng có lẽ vì thiên phú của hắn cao, học gì cũng rất nhanh. Môn pháp này lấy chân nguyên thôi thúc sóng âm, cần có lực bộc phát trong nháy mắt. Thuật này có yêu cầu về cường độ thân thể, ví dụ như kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, nếu không đạt tiêu chuẩn thì sẽ vừa làm kẻ địch lẫn bản thân bị thương.
Đây là điều cơ bản nhất.
Hổ Gầm Long Ngâm có nói, cấp bậc của tinh thần càng cao thì uy lực của nó càng lớn.
Nói cho cùng thì cũng phải dựa vào nền tảng cá nhân.
Ví dụ, cảnh giới Thiên Võ thi triển ra Hổ Gầm Long Ngâm, chỉ một tiếng hét có thể khiến ngũ tạng bị vỡ vụn.
Không đến nửa nén hương, hắn đã cất sách cổ lại.
Sau đó là một tiếng hét.
Có lẽ vì dung nhập được máu rồng nên chiêu Hổ Gầm Long Ngâm của hắn nghe rất rõ tiếng rồng ngâm trong đó. Gần như không có tiếng hổ gầm mà chỉ có tiếng rồng ngâm rất hùng hồn, khiến cho nham thạch phía đối diện còn phải nứt ra.
“Không tệ”, Triệu Bân cười nói.
Khi hắn quay sang nhìn Ngưu Oanh thì thấy Ngưu Oanh nhìn mình chăm chăm. Đúng là đồ quái thai, chỉ mới nửa nén hương mà đã luyện thành rồi?
Đã bảo là Hổ Gầm Long Ngâm mà? Sao chỉ có tiếng rồng ngâm vậy?
Cùng là tu luyện bí thuật, mà Triệu Bân thi triển ra còn mạnh hơn cả hắn ta.
“Nền tảng là một thứ tốt”.
Ngưu Oanh lẩm bẩm, hắn hiểu đạo lý này mà.
Gràoooooo!
Trong lúc hắn ta suy nghĩ, Triệu Bân lại tiếp tục gào lên.
Lần này còn bá đạo hơn cả lần trước, vẫn chưa có hổ gầm, nhưng tiếng rồng ngâm thì thuần túy và hùng hồn hơn nhiều.
Oa...!
Ngưu Oanh ôm đầu, vì hắn ta ở gần Triệu Bân nhất nên thấy choáng váng hết cả đầu óc.
Nếu sóng âm này mà đánh về phía hắn ta thì chắc là sẽ bị chấn động đến mức phụt máu mất.
“Ta truyền cho ngươi Thiên Lôi kiếm quyết”.
Triệu Bân cười nói, đưa cuốn kiếm quyết này cho Ngưu Oanh. Còn về thuật độn thổ, xuyên tường và bước phong thần thì không truyền được. Nguyệt Thần đã dặn hắn rồi, những gì cô ta truyền cho hắn thì tốt nhất không nên truyền lại cho người khác.
“Hào phóng quá”.
Ngưu Oanh cười khà khà, sớm biết kiếm pháp của Triệu Bân tuyệt diệu, cũng nóng lòng muốn học.
Grào! Gràooo! Gràooooo!
Quãng đường sau đó cứ có tiếng hét không ngừng, tiếng rồng ngâm ngày một hùng hồn.
Là Triệu Bân đang tu luyện Hổ Gầm Long Ngâm.
Ngưu Oanh cũng tự giác lui về phía sau, chứ cứ ở lại thì hắn ta sẽ phải phun máu ra mất.
Đoàn xe từ từ tiến về phía trước.
Nhìn từ xa, ai không biết còn bảo là áp tải.
Trời chuyển sang tối dần, đoàn xe dừng lại trong rừng.
Nhà đông người nên tốc độ cũng không nhanh, cứ theo tốc độ này thì phải bảy, tám ngày mới đến.
Với Triệu Bân thì đây cũng là một loại tu hành.
Đưa những người này đến thành Vong Cổ an toàn cũng là làm tròn công đức. Đây có lẽ là nhân quả mà Huyền Môn Thiên Thư nói. Đó là một thứ cực kỳ huyền bí, không rõ ràng, nhưng sau này khi tu vi lên đến một trình độ nhất định thì sẽ dần dần hiện ra, giống như sẽ ảnh hưởng đến vận may của bản thân.
Đêm buông xuống, lửa đốt chiếu sáng khu rừng.
Người dân lấy nồi ra nấu ăn. Mãi mới có dịp ra ngoài nên cũng chẳng phân chia nhà nào với nhà nào, không khí vô cùng hòa thuận.
Xong bữa cơm, Triệu Bân ngồi thiền dưới gốc cây.
Ở nơi không xa, Ngưu Oanh cũng vậy. Năng lực khôi phục của hắn ta không tệ, cánh tay đã phục hồi nguyên trạng, có lẽ là nhờ có huyết mạch kỳ lạ của hắn ta. Làn da đen thui đó có lẽ không phải do phơi nắng nhiều mà là do di truyền.
Hửm?
Gió khẽ thổi qua, Triệu Bân mở mắt.
“Mùi máu tanh”.
Triệu Bân đứng dậy, mũi của hắn cực kỳ nhạy cảm.
“Là nữ”.
Sau đó hắn bổ sung thêm một câu, vì ngửi thấy mùi hương của phụ nữ.
Soạt!
Trong lúc đang nhìn, một bóng đen xông vào trong rừng, mặc đồ đi đêm, tay trái ôm cánh tay phải nhuốm máu, dáng đi cà nhắc, thỉnh thoảng lại ho ra máu. Khỏi nói cũng biết là bị thương nặng.
“Đôi mắt đẹp quá”.
Triệu Bân lẩm bẩm. Cô gái này che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn lung linh như nước. Trong mắt cô gái ấy không có chút vấy bẩn nào. Khăn che mặt cùng đôi mắt xinh đẹp ấy càng tạo nên một cảm giác thần bí khiến người ta cho rằng dưới lớp mặt nạ là một dung nhan tuyệt thế.
“Chắc là thích khách rồi”.
Ngưu Oanh cũng ngửi thấy mùi máu tanh và một mùi sát khí nào đó.
“Tiện nhân, chạy đi đâu”.
Nữ thích khách áo đen có hai người đuổi theo phía sau, một là ông già lưng gù, một là thanh niên áo tím. Người chửi chính là thanh niên áo tím, còn “tiện nhân” thì chắc chắn là chỉ nữ thích khách kia rồi.
“Cảnh giới Huyền Dương, cảnh giới Chân Linh đỉnh phong”.
Tần Ninh nhìn viên tiểu linh châu, ông già lưng gù là cảnh giới Huyền Dương còn thanh niên áo tím là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong.
Người dân sợ hãi ôm lấy nhau.
Ngưu Oanh an ủi họ rồi quay về vị trí cũ. Hắn ta còn nhìn sang khu rừng kia nhưng không đuổi theo. Ra ngoài đường, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù gì cũng mang theo người nhà, tốt nhất nên bớt tham gia chuyện bao đồng lại.
“Đôi mắt đẹp quá”.
Bên này, Triệu Bân còn đang lẩm bẩm, đôi mắt đó giống như có ma lực thu hút hắn.
Đêm, lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Không biết đến lúc nào, Triệu Bân mở mắt ra, vì viên tiểu linh châu trong lòng hắn lại sáng lên nữa.