Đại hán đầu trọc và trung niên mặt sẹo lập tức áp lưng vào nhau. Nhìn uy lực của phi đao thì người ra tay chắc chắn là một võ tu, còn là một võ tu mạnh mẽ.
Nếu không cũng không thể giết chết nhiều người như vậy được.
Câu hỏi của gã ta không nhận được lời đáp lại, bốn phía tĩnh mịch, rừng đêm đen sẫm, chẳng nhìn thấy bóng người.
“Đi!”
Đại hán đầu trọc nghĩ cũng không nghĩ, quay người định chạy.
“Đi?”
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, Triệu Bân đuổi theo, đương nhiên là độn thổ lên.
“Ngươi!”
Đại hán thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng lại. Gã ta không nhìn nhầm, kẻ trước mặt này từ dưới đất chui lên, mẹ nó chứ, thuật độn thổ trong truyền thuyết đây ư?
Keng!
Triệu Bân đạp bước Phong Thần, thân thể quỷ dị như một bóng đen, xông tới phía đại hán.
Lúc hắn đứng yên lại thì kiếm Tử Tiêu trong tay hắn đã dính vết máu.
Còn đại hán đầu trọc đã bị chém một đường ở cổ, máu tươi chảy ra, rõ là bị chém qua yết hầu. Chính vì thế mà hai mắt gã ta lồi ra, gã ta không thể tin được, đường đường là Chân Linh đỉnh phong mà lại bị giết nhanh như thế?
Rầm!
Cùng với tiếng gió, gã ta quỳ xuống, chết một cách ấm ức.
“Không thể nào!”
Còn lại trung niên mặt sẹo lùi về sau theo bản năng, cũng không dám tin tưởng. Kẻ đối diện chỉ mới là cảnh giới Chân Linh tầng một, tuy có thuật độn thổ kỳ lạ nhưng cũng không thể giết chết một cảnh giới Chân Linh đỉnh bằng một kiếm được!
“Tiền bối, làm việc ác nhiều thì sẽ bị báo ứng đấy”.
Trung niên mặt sẹo hừ lạnh, thần thái thì rất là oai phong, tính dọa Triệu Bân. Lão ta nghĩ với uy danh của núi Thương Long thì tác dụng sẽ rất cao. Mà quan trọng nhất, đối phương lại chỉ là cảnh giới Chân Linh tầng một, còn lão ta là đỉnh phong. Đại hán đầu trọc quá lơ là nên mới bị đánh lén, nếu là đánh chính diện thì sao mà thua được.
“Dù là ai thì hôm nay cũng phải chết”.
Triệu Bân bước qua, chém tới, mặt kiếm còn mang theo tia sét. Núi Thương Long gì đó, chả nghe thấy bao giờ, cứ lấy tên ra hù dọa thì chẳng có ích gì đâu.
“Cuồng vọng”.
Trung niên mặt sẹo giận dữ hét, nhấc kiếm Long Uyên lên, chân nguyên sôi sục.
Leng keng!
Kiếm chạm vào kiếm tóe ra tia lửa cùng tiếng ma sát chói tai.
Triệu Bân đứng yên tại chỗ.
Trung niên mặt sẹo thì lại đỏ bừng mặt lên, lão ta đã rơi vào thế hạ phong. Triệu Bân vừa có tốc độ mà thân thể lại mạnh mẽ, rất đáng sợ.
“Thằng nhãi này quá kỳ lạ, chạy là thượng sách”.
Lão ta chẳng nghĩ nữa mà xoay người định chạy. Trước khi đi, lão ta còn ném ra một quả trứng sắt, đó là một viên đạn khói, là vật chuẩn bị khi chạy trốn.
Con người mà! Lúc cần sợ hãi thì vẫn sẽ sợ.
Mà lão già này có không ít thủ đoạn giữ mạng, là vì sợ hãi trong lòng.
“Ngươi nghĩ ngươi đi được chắc?”
Triệu Bân không nhìn làn khói độc, thân hình như quỷ, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp. Giết người rồi còn dám chạy? Muốn chạy thì cũng phải ném thanh kiếm kia lại chứ! Đó là của ta mà.
“Tiểu bối, ngươi thật sự muốn không chết không thôi à?”
Trung niên mặt sẹo gầm lên, quay người, thật sự bị ép đến tức giận.
Keng!
Đáp lại lão ta chính là một kiếm của Triệu Bân. Kiếm này lại khiến lão ta lùi bước liên tục. Đến lúc lão ta đứng yên ổn thì đã không còn thấy bóng dáng Triệu Bân đâu nữa. Vẫn là thuật độn thổ đó. Không chờ lão ta định hình thì Triệu Bân đã tấn công tới, tay bắt lấy cánh tay lão ta, kéo xuống mặt đất. Tiếng xương gãy vang lên chói tai.
Phụt!
Trung niên mặt sẹo phun máu ra cao hơn một trượng, đầu lão ta ong ong. Lại còn có kiểu đánh nhau này à? Không cần bí thuật, cứ lên là ngã?
Keng!
Triệu Bân lại bồi thêm một kiếm nữa.
Tiếng kêu thảm vang lên.
Trung niên mặt sẹo cũng quỳ xuống, máu trong mồm tuôn ra, nằm ngã dưới vũng máu.
Đến rồi, chết không nhắm mắt.
Tối nay đúng là bát tự không hợp mà. Cướp được bảo bối nhưng lại bị người ta tiêu diệt cả đoàn. Đi cướp khắp nơi rồi, nhưng lại chết ở một cái nơi khỉ ho cò gáy, mà đối thủ còn là một kẻ ở cảnh giới Chân Linh tầng một chứ.
Triệu Bân thu kiếm, đến chỗ Ngưu Oanh.
Lần đầu tiên Ngưu Oanh hành lễ trịnh trọng với Triệu Bân.