Vô Thượng Luân Hồi

Chương 830: 830: “tiểu Bối Muốn Chết Rồi Nhỉ!”






“Đến trước được trước, đạo hữu đã đến trễ rồi!”



Triệu Bân lạnh lùng nói, hắn nhận lấy quyển sách cổ màu tím, trả tiền rồi quay đầu bỏ đi.



Tịch Linh vội vã đuổi theo, lúc đi ngang qua Nghiêm Khang, cô ta còn không quên lén liếc nhìn hắn ta.



“Đi đâu?”



Nghiêm Khang hừ một tiếng lạnh lùng, tiến lên trước một bước rồi tung lại một chưởng.



Triệu Bân lập tức quay lại, kéo Tịch Linh ra sau rồi đánh một chưởng.



Ầm!



Hai chưởng va chạm phát ra tiếng nổ như tiếng sấm.



Triệu Bân đứng im lìm, vẻ mặt bình tĩnh, còn Nghiêm Khang thì đã có biểu cảm không ổn, hắn ta liên tiếp lùi về sau ba bước, ngón tay và cánh tay đều tê dại, sau đó là đau đớn vô cùng.



Cấp Huyền Dương thì đã sao, gặp phải Triệu Bân cấp Chân Linh thì cũng thất bại như thường.



Ông chủ tiệm thuốc thầm cảm thấy kinh ngạc trong lòng, trước đây Triệu Bân không để lộ chân nguyên nên ông ta không biết tu vi của hắn, bây giờ hắn bộc lộ ra thì phát hiện tên này chỉ là cấp Chân Linh và Nghiêm Khang là cấp Huyền Dương. Chênh nhau cả một cấp mà Nghiêm Khang lại bại trong một chiêu, chuyện này hơi đáng sợ, cấp Chân Linh mạnh đến vậy sao?



“Hay lắm nhãi ranh, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!”



Thần thái của Nghiêm Khang lại đáng sợ thêm đôi phần, chân nguyên dâng trào, đậm mùi sát khí.



Mẹ kiếp, ông chỉ muốn ra vẻ chút thôi mà cũng khó vậy sao? Sao lần nào cũng không thành thế kia?



Còn một chuyện nữa là hắn ta vẫn chưa nhận ra Triệu Bân.



Dù Triệu Bân đã để lộ khí tức nhưng hắn ta vẫn không nhận ra hắn.



Khí huyền hoàng tẩy luyện cơ thể rất thành công, hắn đã thay đổi khí tức nên đương nhiên người ngoài không nhận ra được, dù cho đó là Nghiêm Khang đã từng đánh nhau với Triệu Bân, dù cho có Thiên Nhãn thì cũng vậy thôi.



“Thiếu chủ!”



Nhưng trong chớp mắt thì trưởng lão tộc Huyết Ưng đã đến.



Tiếp đó là uy áp đáng sợ, ba võ tu cấp Địa Tạng chèn ép đến mức Triệu Bân phải hừ lên khó chịu, nhưng Tịch Linh ở phía sau hắn thì lại không có cảm giác gì vì Triệu Bân đã hứng chịu tất cả uy áp.



Biểu cảm Triệu Bân vẫn không thay đổi, nếu như không có ba trưởng lão này âm thầm bảo vệ thì hắn đã tiêu diệt Nghiêm Khang ngay trên phố rồi. Hắn có khả năng và tiềm lực để làm điều đó, càng tự tin là mình có thể trốn được.



“Tiểu bối, muốn chết rồi nhỉ!”



Trưởng lão Huyết Ưng hét lớn, uy áp mạnh hơn liền xuất hiện.



“Ấy chà, lại có kịch hay rồi!”, rất nhiều người tụ tập lại với tâm thế muốn xem náo nhiệt.



“Nghiêm Trọng, đây là thành cổ Minh Nguyệt, ngươi dám xem nhẹ quy tắc ở đây sao?”



Triệu Bân chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một giọng nói chậm rãi vang lên. Đó là một người trung niên mặc áo giáp, sát khí đằng đằng, có lẽ người này từng lên chiến trường, ông ta đang tuần tra, tình cờ gặp phải có người đang huênh hoang phô bày thực lực


“Hắn đánh thiếu chủ nhà ta bị thương!”, Nghiêm Trọng hừ lên lạnh lùng.