Sách cổ da dê màu tím này là thứ hắn từng được thấy.
Đêm đó, sau khi càn quét Linh Lung Các, lấy được quyển sách cổ cùng loại, trên đó có khắc rất nhiều đường vân, Nguyệt Thần từng xem thử, nó được vẽ một bản đồ kho báu, chỉ là… Bản đồ bị rách nát rồi.
Sau đó khi hắn đến hàng động Quỷ Minh thì sách cổ da dê tím cũng bị hủy theo.
Bị hủy cũng chẳng sao cả, những đường vân trên đó đã nằm trong đầu hắn, có thể thoải mái vẽ ra bất kỳ lúc nào.
Bức này có lẽ chính là một góc của tấm bản đồ hoàn chỉnh, trước đó hắn không để ý, khi trả tiền hắn mới đột nhiên phát hiện ra, đó cũng là bản đồ kho báu thì tất nhiên không thể bỏ qua.
“Muốn lấy nó hả?”, ông chủ cửa hàng lại chợt nhướng mày.
Triệu Bân không lấy thì thôi, hắn đòi lấy khiến lão ta bất giác nhìn lại miếng vải lau thêm vài lần.
Làm ông chủ của một cửa hàng thì tất nhiên ai cũng có sự lanh lợi, vô duyên vô cớ xin một miếng vải lau thì chắc chắn phải có vấn đề, nói không chừng nó là món bảo bối nào đó, nhưng lão ta nhìn lại, vẫn không thấy điều gì đặc biệt, lão ta biết mới là lạ, có lẽ do làm vải lau quá nhiều năm nên những nét vẽ trên đó đã mờ đi rất nhiều, nhìn kiểu nào cũng chỉ là một miếng da dê cổ vô dụng, chẳng thể thấy chút manh mối nào.
Lão ta không nhận ra nhưng Triệu Bân lại thấy rất rõ.
Bởi vì hắn có thiên nhãn, những nét vẽ không còn thấy rõ, hắn lại thấy rõ mồn một.
“Sao thế, không nỡ cho hả?”, Triệu Bân cười nói.
“Đang yên đang lành sao lại lấy miếng vải lau, đây là bảo bối gì hả?”, ông chủ cửa hàng hỏi.
“Không muốn tặng thì ta đổi thứ khác, gốc thảo dược kia cũng không tệ’, Triệu Bân nói.
“Thôi, cứ lấy miếng này…”
“Năm trăm lượng, ta lấy miếng vải lau này”.
Ông chủ chưa kịp nói cho hết lời thì đã có người lên tiếng ngắt ngang.
Quay lại nhìn thì còn ai ngoài tên Nghiêm Khang đó, thành cổ Minh Nguyệt đã đóng cửa thành, hắn ta cũng nhốt lại, chẳng có gì làm nên đi dạo xung quanh, đúng lúc gặp được cửa hàng này, cũng đúng lúc nhìn thấy tấm da dê cổ màu tím, nhìn thì chẳng có gì nhưng lại chất chứa bí ẩn, hắn ta cũng có thiên nhãn nên tất nhiên cũng nhìn ra.
Đúng với lời Triệu Bân nói, thế giới này quá nhỏ, đi tới đâu cũng có thể gặp được người quen.
Lời hắn ta vừa dứt, ông chủ vừa cụp mắt xuống lại ngước lên, là bảo bối thật hả? Nếu không tại sao hai người đều muốn giành, một người trong đó còn ra giá năm trăm lượng, miếng vải lau đắt đến thế ư? Tiếc ghê! Miếng vải đã được tặng, Triệu Bân cũng đã nhận và cất đi.
“Thứ ta đã chọn trúng mà ngươi cũng dám giành ư?”
Sắc mặt Nghiêm Khang ấy à! Chẳng hòa nhã là bao, cực kỳ lạnh lùng.
Nếu đã có lãnh ý thì tất nhiên cũng sẽ hành động, thiên nhãn của hắn ta đã lóe lên ánh sáng màu đen, dùng ảo thuật thiên nhãn với Triệu Bân hòng dụ hắn giao mảnh da dê cổ màu tím ra.
Đây là lần thứ hai hắn ta dùng ảo thuật với Triệu Bân.
Lần đầu tiên chính là lúc ở Vọng Nguyệt Lâu, thành Vong Cổ, cũng bị phá.
Hôm đó Triệu Bân có thể phá dược thì hôm nay cũng thế, chưa tạo ra võ hồn đã không thể mê hoặc hắn, huống chi giờ đã có võ hồn ở đó, cấp bậc ảo thuật của Nghiêm Khang không thấp nhưng nó vô dụng với hắn. Có võ hồn ở đó, hắn hoàn toàn không thể trúng ảo thuật, đã có khả năng miễn dịch bẩm sinh.